Cả đoàn người đang ăn cơm bên trong, ba người Thiên Tầm ngồi ở bàn rìa ngoài.
“Sao hôm nay Cảnh Dao không đến vậy?” Cố Thiên Hàn vừa xắt miếng sườn bò vừa nói chuyện với Cảnh Nam Kiêu.
“Nó à...” Cảnh Nam Kiêu hắng giọng một tiếng, nhìn sang Cố Thiên Tầm, “Như là có thù từ kiếp trước với chị em hay sao ý, không đến càng tốt.”
“Chị à, sao từ đầu đến giờ chị không nói gì?” Cố Thiên Hàn phát hiện chị mình có gì đó bất ổn, nhìn cô rồi quay sang nhìn Cảnh Nam Kiêu vẻ thăm dò.
“Chị không sao, hai người cứ nói chuyện đi, không cần bận tâm đến chị.” Cô cố ý nhẹ giọng trả lời, nhưng nụ cười trên mặt lại cứng đờ, có vẻ miễn cưỡng.
“Chị còn nói không sao nữa, đang yên đang lành cái đĩa nó chọc giận chị à? Mà chị xắt nó ra như vậy.”
Nghe em trai nói vậy, Thiên Tầm mới ý thức được mình đang xắt sườn bò một cách rất bạo lực, như thể đang đấu nhau với nó vậy. Cô buông dao xuống. “Hai người cứ ăn đi, chị đi vào nhà vệ sinh một lát.”
Nói xong không để ý đến ánh mắt lo lắng của cả hai, cô đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.
Cố Thiên Hàn nhìn theo bóng lưng cô, hơi cau mày một chút. “Chị em làm sao vậy, trước khi đến gọi điện thấy giọng chị ấy vẫn bình thường mà.”
“Phụ nữ mà, một tháng cũng sẽ có vài ngày như vậy.” Cảnh Nam Kiêu thuận miệng nói. “Cộng thêm việc mẹ em vẫn còn đang trong viện, tâm trạng cô ấy chắc hẳn là không thể tốt được.”
Nghĩ cũng phải.
Cố Thiên Hàn cũng không thắc mắc thêm nữa.
..........
Cố Thiên Tầm cúi đầu đi về phía nhà vệ sinh, lúc vừa chuẩn bị bước vào liền bị một bóng dáng quen thuộc chặn lại, bộ vest màu xanh đen được may thủ công, những đường kim mũi chỉ tinh xảo không chút khiếm khuyết nào. Dáng người anh trông càng cao lớn, chững chạc hơn.
Vừa nãy dưới lầu cô thậm chí còn không dám nhìn kỹ anh.
Dưới ánh đèn, những đường nét trên khuôn mặt anh trở nên vuông vức lập khối. Khuôn mặt anh hôm nay có thêm một chút gì đó khiến người ta cảm thấy âu sầu hơn.
Anh lại còn đang hút thuốc.
Ánh lửa lóe lên rồi vụt tắt.
Cô quay mặt đi làm như không trông thấy.
“Cố Thiên Tầm!” Nhưng anh đã không cho cô cơ hội chạy trốn.
“Sao anh lại đứng ở đây?” Cố Thiên Tầm dừng chân lại, cố làm ra giọng bình thản. “Lẽ ra anh phải ở bên trong... bàn chuyện đính hôn của hai người chứ?”
Anh hút thêm một hơi thuốc, khói thuốc mờ ảo tản ra, anh cười nhìn sang cô, thần sắc lạnh băng: “Xem ra em thật sự muốn anh đính hôn với cô ta. Có phải cảm thấy chúng tôi đính hôn thì em có thể thoải mái hơn một chút sao?”
“Anh có thể dập tắt điếu thuốc đấy trước được không?” Cố Thiên Tầm khẽ cau mày, cô vốn không thích người hút thuốc, trước giờ trên người anh đều có một mùi rất thanh mát, chưa từng vương một chút mùi thuốc nào. Giờ đột nhiên hút nhiều như vậy, rất có hại cho sức khỏe.
Mộ Dạ Bạch thuận tay dụi điếu thuốc vào trong chiếc thùng rác bên cạnh, nhìn cô: “Em qua đây.”
Cô ngập ngừng, không nhúc nhích.
Mộ Dạ Bạch cau mày, “Vẫn quen với việc để anh chủ động đi đến bên em hơn phải không?”
Chỉ một câu nói này đã khiến cô lập tức đầu hàng. Cô đi về phía anh, anh đưa tay ra kéo cô vào lòng.
Cô khẽ giằng co một lúc, liền nghe thấy tiếng anh mệt mỏi: “Em đứng yên đi!”
“Nếu bị bọn họ nhìn thấy...”
“Em sợ bị ai nhìn thấy?” Mộ Dạ Bạch cúi đầu nhìn cô: “Cảnh Nam Kiêu?”
“....” Cô cắn môi, không nói gì. Liên quan gì đến Cảnh Nam Kiêu chứ?
“Hai người thật sự định tái hôn à?” Nhắc đến điều này, tâm trạng Mộ Dạ Bạch khó lòng kiềm chế được, mắt ánh lên tia nhìn giận dữ: “Anh không cho phép!”
Anh nhéo cằm cô, ánh mắt nặng nề, sắc như dao: “Nghe thấy chưa hả? Anh không cho phép hai người ở bên nhau! Em tránh xa hắn ta ra!”
“Yêu cầu của anh thật vô lý.”
“Em và hắn ta tái hôn mới vô lý ấy!” Hai đầu lông mày anh nhíu lại, nét mặt nghiêm nghị, “Đừng có quên những gì hắn ta đã đối xử với em trước đây! Hơn nữa hắn ta còn có vợ sắp cưới là Tần Tư Lam nữa! Giờ em lằng nhằng với hắn thì thành cái gì hả?”
“Phải, anh ta có vợ sắp cưới, còn anh thì sao? Anh không như vậy à?” Thiên Tầm gạt tay anh ra, giọng trầm xuống. “Mộ tiên sinh, tôi không muốn để vợ sắp cưới của anh hiểu lầm chúng ta, hơn nữa... tôi càng không muốn làm kẻ thứ 3...”
Nói xong cô quay bước. Mộ Dạ Bạch đưa tay lôi cô lại.
Anh nhìn chằm chằm vào cô: “Anh hỏi lại em lần nữa, Cố Thiên Tầm, nếu như anh đính hôn với cô ta thật thì em có phải không quan tâm chút nào không? Em hy vọng là anh đính hôn với Hoắc Thanh Uyển thật à?”
Cô đột nhiên tức giận. Cảm giác khó chịu bỗng chốc trào lên trong tim khiến cô không thể khống chế được cảm xúc.
“Con người anh sao lại buồn cười thế hả, đính hôn là chuyện của anh, vị hôn thê cũng là của anh, mắc mớ gì mà cứ phải hỏi ý tôi?” Cô giằng tay anh ra, giằng không được bèn đưa lên miệng cắn. Cô cắn mạnh một cái rất đau nhưng anh không hề lên tiếng, mặc cô làm gì thì làm.
Kết quả là cô cắn anh mà mắt đỏ hoe. Cuối cùng cô không nhẫn tâm, thả tay anh ra, nhìn anh trừng trừng: “Anh muốn đính hôn thì đính hôn đi. Ai nấy đều nói cả hai rất xứng đôi, hai người là hoàng tử công chúa, hai người ở bên nhau là trời sinh một cặp. Còn tôi thì sao? Tôi chỉ là kẻ mang dã tâm xen vào giữa hai người mà thôi, có tư cách gì mà quản chuyện đính hôn của hai người chứ...”
“Vậy em là người có dã tâm sao? Hay nói cách khác em có muốn xen vào không?”
“....” Cô nín lặng. Điều này dường như không phải then chốt. “Tôi... đây không phải lời tôi nói, là Mộ phu nhân nói...”
Vậy nên, cô rõ ràng là đang chối đẩy trách nhiệm.
Mộ Dạ Bạch phiền não, cắn một cái lên môi cô như để trừng phạt. Cô đau kên lên một tiếng, bụm chặt miệng. Anh thở ra một hơi. “Bảo em nói lời thật lòng mà khó như vậy sao?”
Cô chỉ che miệng, cúi đầu không nói gì. Mộ Dạ Bạch nắm tay cô kéo xuống, ngón tay anh khe khẽ vuốt lên môi cô.
Hơi ấm từ ngón tay anh lan tỏa khiến cô khẽ rùng mình. cô bất giác quay mặt đi, anh ôm lấy đầu cô khiến cô căn bản không thể động đậy được nữa.
Càng như vậy...
Cô lại càng sa sâu thêm vào vòng xoáy đó...
“Anh cắn em đau lắm à?” Anh hỏi nhỏ.
Cô cảm giác cổ họng nghẹn lại khiến cô không nói được gì. Đau nào đâu chỉ là trên môi? Có quá nhiều nơi khiến cô khó chịu. Mỗi một tế bào đều như đang đằm mình trong nỗi đau khổ tuyệt vọng.
“Đáng đời, ai bảo em nói cứng!” Tuy nói vậy nhưng ngón tay xoa trên môi cô lại dịu dàng vô cùng.
Cố Thiên Tầm túm lấy tay anh muốn gạt nó ra. Cô sợ mình rơi vào trong sự dịu dàng ấm áp đó rồi không thể nào rút ra được nữa. Nhưng còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên bụng cô quặn lại, có gì đó ấm nóng trào ra.
Mặt cô biến sắc.
“Em sao vậy?” Mộ Dạ Bạch cau mày hỏi.
“Em... cảm thấy không được khỏe.” Cô trả lời yếu ớt.
Mộ Dạ Bạch còn đang định hỏi cô bị sao thì nhìn thấy tay cô ôm bụng, anh bỗng chốc hiểu ra vấn đề.
“Ngày đầu tiên?”
“Vừa đến...”
Anh kéo tay cô đi ra ngoài. Vừa bước được hai bước cô đột nhiên khựng lại: “Anh làm gì vậy?”
“Em định tiếp tục đứng đây như thế này à? Nếu em chịu đựng được thì OK thôi.”
“Đương nhiên là không rồi!” Ngày đèn đỏ đâu phải là chuyện đùa, nếu bị người khác nhìn thấy được chắc cô cạch đến già không dám bước vào cái nhà hàng này mất.
Mộ Dạ Bạch cũng không nói thêm gì nữa, dắt tay cô đi xuống lầu. Lúc trong thang máy bước ra, đi qua đại sảnh, cảnh hai người họ tay trong tay như vậy đã bị Cố Thiên Hàn và Cảnh Nam Kiêu nhìn thấy cả.
Mặt Cảnh Nam Kiêu biến sắc, chỉ quay đầu nhìn Cố Thiên Tầm, thấy mặt cô đầy khổ sở, mặt anh ta cũng khó coi hơn, bước nhanh về phía họ.
“Mộ Dạ Bạch, anh đang làm gì thế hả?”
“Tránh ra!”
Mộ Dạ Bạch chỉ nói vỏn vẹn hai từ.
Không khí đối đầu giữa hai người đàn ông trở nên nóng bừng như ngòi pháo, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Cố Thiên Hàn cũng lăn xe đến bên, những thực khách khác trong quán cũng dần đổ dồn ánh nhìn về phía họ.
Cố Thiên Tầm sợ mọi chuyện ầm ĩ lên bèn vội vàng giải thích: “Nam Kiêu, anh đừng nóng. Anh và Thiên Hàn cứ ăn tiếp đi, em có chút việc phải đi bây giờ. Thiên Hàn, ăn xong em đi về bệnh viện trước nhé, chị về muộn hơn chút.”
Vài câu đơn giản đã dàn xếp ổn thỏa rồi. Mộ Dạ Bạch bình thản nhìn sang Cảnh Nam Kiêu một cái, hai tay anh ta nắm chặt lại, định nói gì đó nhưng nhìn sang Cố Thiên Tầm cuối cùng lại không nói nữa, chỉ quay người cứng đờ để bọn họ đi.
Nhìn bộ dạng thất thểu đó của anh ta, Cố Thiên Hàn thở dài một tiếng. Từ cổ đến nay chuyện tình ba người thật chưa bao giờ thiếu.
“Anh Nam Kiêu, chúng ta quay về bàn thôi, chị em biết chừng mực mà.”
Đúng vậy, cô thực ra biết rất rõ mình muốn gì, vì vậy mới rời xa Mộ Dạ Bạch, không phải vậy sao?
.............
Bước vào thang máy, cuối cùng Mộ Dạ Bạch cũng buông tay ra. Nhìn khuôn mặt đầy vẻ biết lỗi của cô, anh tưởng rằng cô quan tâm đến Cảnh Nam Kiêu, không khỏi cau có: “Bị anh ta nhìn thấy chúng ta rời đi như thế này, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái phải không?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên em trai em thu âm xong bài hát, vốn dĩ em đã nhận lời đi chúc mừng nó. Nó... chân nó như vậy, khó khăn lắm mới ký được hợp đồng.”
Vì vậy....
Không phải là vì Cảnh Nam Kiêu mà là vì Cố Thiên Hàn.
Đôi lông mày cau lại của Mộ Dạ Bạch cuối cùng cũng dãn ra một chút. Cố Thiên Tầm nghĩ ra điều gì đó bèn rút tay ra khỏi tay anh.
“Lát nữa... hãy để em tự về đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT