“Anh ấy đâu?”.Cố Thiên Tầm không kiềm chế được, liền bật hỏi.

“Anh ấy?”. Sau vài giây đắn đo mơ hồ, Dương Mộc Tây như hiểu ra, cô ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay lạnh toát của Thiên Tầm: “Cậu đang hỏi Mộ tổng à? Anh ấy còn sốt sắng lo lắng hơn cả tớ đấy, nghe Lam Tiêu nói, lúc biết cậu bị kẹt trong thang máy, anh ấy chẳng còn thiết tha họp hành gì, chạy thẳng đến phòng giám sát camera, làm cho đám người ở đó được một phen sợ hết hồn”.

“Vậy…. sau đó thì sao?”.Cô biết anh ở đó, cô cũng nghe thấy giọng nói của anh.Còn bây giờ, anh đang ở đâu?

Sao cô vẫn không nhìn thấy anh.

“Sau đó, tớ và Lam Tiêu đưa cậu đến bệnh viện, Cảnh Nam Kiêu cũng đến”. Nhắc đến Cảnh Nam Kiêu, Dương Mộc Tây liền rẽ ngang vấn đề: “Cậu nói xem, anh ta sấp sấp ngửa ngửa tất bật chăm sóc cậu, tớ và Lam Tiêu chỉ còn biết đứng ngây ra nhìn, tớ định làm gì đó cho cậu, nhưng có anh ta ở đây, tớ chẳng được đụng tay vào việc gì. Thiên Tầm à, thời gian có bao lâu đâu?Sao anh ta có thể như biến thành một người hoàn toàn khác vậy? Hơn nữa cậu và anh ta….”

Nói đến đây, lời của Mộc Tây có chút ngập ngừng, cô liếc nhìn Thiên Tầm, hai ngón tay trỏ chạm vào nhau: “Làm lành rồi à?”

“Tớ và anh ta? Làm lành?”. Cố Thiên Tầm trợn tròn mắt nhìn Mộc Tây: “Nếu tớ làm lành với anh ta, lẽ nào cậu lại không biết? Hơn nữa, cậu đừng quên anh ta và Tần Tư Lam đã có hôn ước rồi, tớ không muốn làm kẻ thứ ba đâu”.

“À đúng rồi, cậu và anh ta còn ôm ôm ấp ấp nữa”.

“Cậu càng nói tớ càng thấy hồ đồ đấy”.Cố Thiên Tầm kéo chiếc chăn, nặng nhọc nhấc người dậy dựa vào đầu giường.

Dương Mộc Tây nhanh tay kê chiếc gối vào sau gáy Thiên Tầm.

“Tớ đến mức này rồi, sức đâu mà ôm ôm ấp ấp gì nữa chứ?Cậu càng nói càng thấy không đáng tin chút nào”.

“Cái này cậu phải tự hỏi lại mình đi”. Dương Mộc Tây nhìn cô có vẻ không bằng lòng: “Dù sao, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cậu đã ôm anh ta. Sau đó….”

Cô ngừng một lát, nhìn Thiên Tầm chằm chằm rồi mới tiếp tục: “Sau đó, chẳng biết có phải trùng hợp không, vừa hay Mộ Tổng bước vào. Hình ảnh cậu và chồng cũ quyến luyến đã đập vào mắt anh ấy rõ đến từng chi tiết. Cậu không thấy sắc mặt anh ấy lúc đó… trắng bệch ngay tức khắc, như là vừa phải chịu một đòn giáng thật mạnh. Tớ và Lam Tiêu chỉ biết ngẩn ra nhìn, định an ủi vài câu nhưng đến Lam Tiêu cũng không dám tiến lại gần”.

Cố Thiên Tầm thấy đầu óc quay cuồng đau buốt.

Trong lúc mê mê man man, người cô ôm lẽ nào không phải Mộ Dạ Bạch?

Hơn nữa…

Rõ ràng là anh đang hiểu lầm cô.

Trái tim cô bỗng chốc như rơi xuống vực thẳm, có chút lạnh giá, lạc lõng và cả sự bất lực.

Cô vốn nghĩ rằng sẽ nhân lúc mê man sẽ viện cớ để được nhìn thấy anh, ôm lấy anh, cảm nhận hơi ấm từ anh, thế nhưng….

Hóa ra, tất cả chỉ là tưởng tượng hư ảo.

Cô vén chăn, vội vàng như muốn ra khỏi giường, trời đất quay cuồng khiến đôi chân của cô đứng không vững, ngay lập tức ngã nhào xuống bên cạnh giường.

Dương Mộc Tây thất kinh thốt lên một tiếng rồi đỡ cô dậy: “Trời ơi, hấp ta hấp tấp như vậy, cậu định làm gì thế?”

Cửa phòng bị đẩy mạnh từ phía ngoài, nghe thấy tiếng động, Cảnh Nam Kiêu vội vã xông vào, thấy cô đang chân trần đứng dưới đất, anh khẽ chau mày: “Bác sĩ nói phần đầu bị trấn thương nhẹ, chân cũng bị thương, em không được đi lại lung tung”.

Anh cầm lấy đôi dép, đặt xuống phía chân cô: “Nào, em đi vào, trời mỗi lúc một lạnh đấy…”

“Cảm ơn anh”.Cố Thiên Tầm nhớ lại lúc hôn mê, tưởng anh là Mộ Dạ Bạch nên đã ôm nhầm, cô thấy có chút tội lỗi và cả xấu hổ.

Cô khẽ cảm ơn anh rồi quay về phía Dương Mộc Tây: “Mộc Tây, tớ muốn ra ngoài…”

Câu nói vừa thốt ra, cô thấy giọng mình như nghẹn lại.

Cô muốn giải thích, trong người như có chút kích động khiến cô không thể chờ đợi thêm, muốn ngay lập tức giải thích với anh thật rõ ràng mọi chuyện. Cảm giác bị anh hiểu lầm khiến cô thấy vô cùng khó chịu.

Hơn nữa….

Cô còn rất muốn, rất muốn nói với anh… Cô không hề muốn rời xa anh.

Những lời chia tay cô nói lúc trước còn khiến cô đau khổ hơn anh gấp trăm nghìn lần.

“Nhưng bộ dạng cậu lúc này…”. Dương Mộc Tây thấy lo lắng, nhưng nhìn vào đôi mắt đang đỏ sọng của cô, Mộc Tây chỉ biết thở dài: “Được rồi được rồi, tớ thua cậu luôn, tớ biết cậu muốn đi đâu rồi, để tớ đưa cậu đi”.

Cảnh Nam Kiêu nhìn Cố Thiên Tầm, ánh mắt không giấu được những cảm xúc phức tạp.Cố Thiên Tầm cúi đầu như cố tình né tránh anh, cô không biết phải đáp lại ánh mắt ấy thế nào.

Anh cởi chiếc áo khoác bên ngoài, khoác lên vai cô: “Bên ngoài đang mưa, em ra ngoài thì cẩn thận một chút”.

“Nam Kiêu, anh mặc vào đi”. Cố Thiên Tầm cầm lấy chiếc áo đưa lại cho anh.

“Đừng có như vậy. Anh là đàn ông, em là phụ nữ”. Cảnh Nam Kiêu giữ lấy tay cô, Dương Mộc Tây đang đứng một bên cũng tiếp lời: “Phải đấy, bên ngoài lạnh lắm, gần đây thời tiết thay đổi đến đáng sợ, cậu đừng từ chối nữa”.

Cố Thiên Tầm nghe vậy nên không từ chối nữa, cô khoác chiếc áo lên người.

Cùng Dương Mộc Tây bước ra khỏi phòng bệnh, còn chưa đến chỗ tháng máy, cô đã nghe thấy tiếng bánh xe lăn quen thuộc vọng lại. Hòa vào đó là giọng nói vang lên của một nam thanh niên: “Chị đi đâu thế?”

Cô hơi sững người.

Một lát sau mới quay đầu lại.

Cố Thiên Hàn đẩy chiếc xe lăn tới, ánh mắt lo lắng nhìn cô: “Anh rể… à không, anh Nam Kiêu vừa nói với em chị ở bệnh viện này nên em đến đây. Chị muốn ra ngoài sao?Chị đói rồi phải không? Em mang đồ ăn ngon cho chị đây”.

Cậu lắc lắc túi đồ ăn trên tay.

Trái tim Cố Thiên Tầm bỗng chốc bị nụ cười và sự quan tâm của cậu em trai làm cho cảm động đến nghẹn ngào.

Trái tim đau thắt từng hồi.

Cô ngồi khụy xuống, xoa xoa những vết nước mưa trên đầu và vai cậu: “Em từ đâu đến đây? Sao lại không mang ô vậy?”

“Em từ studio đến, em lo chị bị thương nặng nên vội vàng đi luôn, không kịp cầm ô. Xem chị kìa, bị như vậy rồi vẫn còn lo lắng cho em”. Cố Thiên Hàn nhìn cô: “Chị định ra ngoài sao, sao lại cũng không mang ô?”.

Cố Thiên Tầm mím môi, thởi dài rồi lắc đầu: “Không”

Có vẻ như đã hạ quyết tâm, cô lại lắc đầu một lần nữa rồi nói: “Chị không ra ngoài, ra ngoài cũng chẳng có việc gì”.

Dương Mộc Tây đứng bên cạnh nhìn cô đầy khó hiểu, Thiên Tầm làm như không trông thấy, đẩy Cố Thiên Hàn vào trong phòng bệnh: “Đi thôi, chị cũng đói rồi, xem em mua gì mang đến cho chị này...”

Sự xuất hiện của Thiên Hàn, khiến cho mọi sự kích động của cô, mọi sự mất kiên nhẫn của cô phút chốc đều như tan biến hết.

Cũng giống như quả bóng bay căng đầy hơi bị chiếc kim nhọn đâm phải, “bụp” một tiếng, tất cả đều tan vỡ như không.

Cảm xúc dần dần chiếm ngự lấy trái tim cô lúc này là sự hổ thẹn và những rối bời…

Giải thích với anh rồi thì sao chứ?

Giữa cô và anh liệu có kết quả gì?

Nếu họ lại quay về bên nhau, cô phải đối diện với Hạ Vân Thường – người đã khiến bộ dạng Thiên Hàn thành ra thế này bằng thái độ gì?

Cô phải giải thích thế nào với những lời đay nghiến của mẹ?

Đôi chân của Thiên Hàn chẳng phải vì cô nên mới….

Cậu vốn là một người bình thường chạy nhảy hoạt bát như bao người khác, chứ không phải bộ dạng như bây giờ, như bị giam cầm trong không gian chật hẹp, đi đến đâu cũng phải chịu đựng những ánh nhìn, những cái chỉ trỏ soi mói. Nếu không phải vì đôi chân này, năm năm trước, cậu có thể bước chân vào giới âm nhạc, vùng vẫy trong thiên đường của riêng mình.

Cô nợ em trai quá nhiều, quá nhiều… đâu chỉ là đôi chân kia chứ?

Trong phòng bệnh, cô ngồi trên ghế sofa, Thiên Hàn ngồi trên xe lăn.

Chiếc bàn nhỏ, đặt trên đùi cô.

“Tén tén tén tèn, gà xào trộn ớt, món này ở cổng công ty em nổi tiếng lắm. Chị nếm thử đi”.Cậu nâng niu như đang dâng tặng chị mình một vật báu, mở nắp chiếc hộp, giới thiệu với cô.

“Chị cũng từng nghe nói, chẳng phải muốn mua thứ này phải xếp hàng rất lâu sao?”

Cố Thiên Hàn cười: “Chủ cửa hàng nói, ưu tiên cho người khuyết tật. Chị quên sở trường đặc biệt của em à?”

Cậu nói nhẹ bẫng như không, nhưng câu nói đó như đang đâm sâu vào trái tim Cố Thiên Tầm. Cô nhìn em trai, muốn nói điều gì đó nhưng Thiên Hàn lại dánh cho cô một nụ cười đầy bao dung: “Chị mau ăn đi”.

Cậu quay đầu lại, nhìn Nam Kiêu và Mộc Tây đầy hối lỗi: “Ngại quá, em không biết là anh chị cũng ở đây… Nhưng không sao, em sẽ mời anh chị ăn cơm. Đợi bản nhạc này thu xong, chúng ta cùng đi nhé. Chị Mộc Tây, chị đưa cả Tiểu Quai đến, anh Nam Kiêu đưa cả Tiểu Dao đi. Còn một người….”

Cố Thiên Hàn nhìn Thiên Tầm, nhún vai: “Không cần phải đưa đến đâu ạ”.

Lúc này nhắc đến Tần Tư Lam, Cảnh Nam Kiêu có vẻ hơi ngại ngùng, anh cũng liếc nhìn Thiên Tầm, thấy sắc mặt cô không hề thay đổi, trong lòng không tránh khỏi có chút lạc lõng.

Anh cười một cách miễn cưỡng: “Được rồi, lúc đó nhất định anh sẽ đến”.

Ba người vẫn đang nói chuyện gì đó, nhưng Thiên Tầm hoàn toàn không chú ý. Món gà trộn ngon như vậy nhưng cô bỗng nhiên thấy chẳng có chút mùi vị nào.

Lần này…

Rời xa anh, có lẽ phải rời xa anh thật rồi.

…….

Cô chỉ cần ở bệnh viện theo dõi 12 giờ đồng hồ là có thể xuất viện. Suốt khoảng thời gian Cố Thiên Tầm ở bệnh viện, bà Cố Vân La tuyệt nhiên không ghé qua một lần nào.

Cho dù, bà cũng đang ở trong bệnh viện này.

Không phải cô không thất vọng.

Nhưng….

Có vẻ như cô đã quen với việc đó. Chỉ sợ rằng bình thường mẹ vốn dĩ đã không gần gũi với cô, xảy ra chuyện như vậy với Mộ Dạ Bạch, khoảng cách của hai mẹ con lại càng trở nên xa hơn.

Chỉ nghĩ đến thôi, cô cũng thấy trong lòng khó chịu.

Hai hôm sau, Cố Thiên Tầm lại phải đến khách sạn Hoàn Vũ họp tổng kết.Cuộc họp lần trước vì sự việc của cô mà bị hoãn đến tận hôm nay.

Cô đến phòng kế hoạch, còn chút nữa mới đến giờ họp, Dương Mộc Tây kéo cô vào nói chuyện: “Này, tớ thấy cậu nên mau mau nói rõ ràng mọi chuyện với Mộ Tổng đi”.

Đột nhiên nghe thấy tên anh như vậy, cô hơi sững người, sau đó chỉ cười nhạt: “Sao tự nhiên lại nhắc chuyện này?”.

“Gần đây, tin tức Mộ Tổng sắp đính hôn lại rộ lên trong công ty đấy.Không có lửa làm sao có khói, tớ thấy, lần này chắc đến tám chín phần là thật rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play