Mưa khá to, anh ta nhìn cô một cái rồi cởi áo khoác ra che lên đầu cô.

Mưa không còn rơi xuống người nữa, Cố Thiên Tầm hơi giật mình, bất giác nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Trên áo khoác vẫn còn lưu lại cái mùi của anh ta, mùi hương đó cô rất quen thuộc.

Từng có một thời....

Cô đã từng rất khát khao. Chỉ tiếc là...

“Bình thường anh cũng đối với Tần Tư Lam như thế này sao?” Cô nhếch môi, thuận miệng hỏi.

Cảnh Nam Kiêu sững người ra một lúc sau đó quay sang nhìn cô, hỏi: “Em vẫn còn để bụng chuyện đó à?”

“.....” Sự chua xót cay đắng trong giọng nói của anh ngược lại khiến Cố Thiên Tầm không biết trả lời lại thế nào. Cô quay đi không nói. Cảnh Nam Kiêu trầm hẳn đi. Cuối cùng không nói tiếp chủ đề này nữa, chỉ mở cửa xe cho cô: “Em lên xe đi.”

Cố Thiên Tầm kiên quyết nắm lấy cửa xe: “Anh định đưa tôi đi đâu? Anh không nói rõ thì tôi không đi đâu.”

Cảnh Nam Kiêu bất lực: “Em lên xe trước đi đã, được không? Em yên tâm, anh không làm gì em đâu.”

Cô bán tín bán nghi nhìn anh ta. Mưa lớn quá, ướt hết cả áo khoác, cô ngược lại được anh ta che chắn cho rất cẩn thận, chỉ có Cảnh Nam Kiêu là sắp ướt sũng cả người. Cố Thiên Tầm thở dài một cái rồi khom người đi vào. Cảnh Nam Kiêu chạy sang ghế lái rồi chui vào theo.

Cố Thiên Tầm không hề biết rằng đúng vào lúc cô bước lên chiếc xe của Cảnh Nam Kiêu thì một chiếc xe quen thuộc khác đang từ từ dừng lại ở đằng sau.

Mộ Dạ Bạch nhìn thấy cô để cho Cảnh Nam Kiêu che chắn cho lên xe, nhìn thấy cô cùng với anh ta rời đi.....

Rốt cuộc, chuyện này là thế nào?

Cô nói muốn ly hôn cơ mà, giờ lại đổi ý rồi sao?

Anh nắm chặt vô lăng. Ánh mắt lạnh lùng vô hồn, không dừng xe lại mà quay xe đi theo sau bọn họ.

................

“Đây không phải đường về nhà tôi, rốt cuộc anh định đi đâu?” Cố Thiên Tầm nhìn đường mới phát hiện đó không phải hướng đi về Lai Nhân.

“Không về Lai Nhân, đi bệnh viện.” Cảnh Nam Kiêu nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, nói tiếp: “Vừa sáng sớm nay bố đã ngã khuỵu, xuất huyết não, suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng.”

Cố Thiên Tầm lo lắng, “Vậy bây giờ thế nào rồi?”

“Vừa mới tỉnh, vì vậy anh mới đưa em đi gặp bố. Em cũng biết bố rất thương em.” Mặc dù nói cứng, nhưng trong lòng Cảnh Nam Kiêu không thể không thừa nhận rằng mình có chút ích kỷ. Đến giờ, căn nhà này người duy nhất có thể giữ cô lại e rằng chỉ có một mình bố mà thôi.

Cố Thiên Tầm không nói gì nữa. Bố chồng đang ở bệnh viện, bất luận sau này cô và Cảnh Nam Kiêu có như thế nào thì cô cũng đều phải đi thăm ông.

Đang nghĩ lung tung thì điện thoại bỗng kêu.

Rút điện thoại ra nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, trái tim bỗng chợt đắng ngắt. Cảnh Nam Kiêu nhìn cô hỏi: “Ai vậy?”

Cố Thiên Tầm không đáp, ngập ngừng một lúc rồi vẫn nhấc máy. Im lặng một ngày rồi, cũng đã nghĩ cả ngày, cô không muốn tiếp tục trốn tránh nữa.

“A lô.”

“Xuống xe ngay!”

Trong điện thoại anh gằn lên ba chữ.

Kiên định, quyết đoán còn thêm cả lạnh lùng nghiêm nghị nữa.

Cô giật mình, bất giác nhìn ra sau.

Sau lưng là chiếc xe không thể quen thuộc hơn. Cách từng lớp mưa, không nhìn rõ người trong xe nhưng ánh mắt lạnh lùng như băng đó lại xuyên qua tất cả, găm vào tim cô.

Cô cảm thấy khó thở.

Mắt cay xè.

Cảnh Nam Kiêu hồ nghi nhìn cô một cái, cô lập tức quay đầu lại, nắm chặt điện thoại trong tay, giọng lạnh lùng, xa cách: “Có chuyện gì không?”

“Anh cần một lý do.” Giọng anh còn lạnh hơn cả cô.

Cô rất muốn cười.

Người bị lừa là cô, người bị đùa giỡn cũng là cô, cô không tìm gặp anh hỏi lý do thì thôi, anh ta lại còn dựa vào cái gì mà hỏi cô lý do cơ chứ?

“Xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì.” Ánh mắt lãnh đạm của Cố Thiên Tầm nhìn về phía trước, nén chặt nỗi đau và sự cay đắng trong lồng ngực, cố làm ra giọng nhẹ nhàng: “Giờ tôi đang đi với chồng mình, nếu không có chuyện gì khác thì xin đừng làm phiền tôi nữa.”

Vì bị tổn thương nên bản năng muốn trả thù trỗi dậy. Cảnh Nam Kiêu nhìn sang cô thoáng vẻ bất ngờ, cô không nói gì, hơi thở càng lúc càng nặng nề hơn.

“Chồng của em?” Giọng anh ngỡ ngàng, đông cứng. Mỗi từ nói ra đều lạnh lùng đá.

“Đúng vậy, chồng của tôi!” Cô cắn chặt răng, nhấn mạnh ba từ này.

“Bây giờ em muốn làm lành với anh ta à?” Giọng anh khô khốc hỏi.

“Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.”

Hay cho câu không liên quan gì đến anh!

Lửa giận đùng đùng bốc lên trên đầu Mộ Dạ Bạch, anh bóp chặt vô lăng, hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Chắc em đã quên anh ta đối xử với em như thế nào rồi đúng không! Ngựa quen đường cũ! Bài học về hai cái tát em muốn thử thêm lần nữa, có đúng không?”

Cố Thiên Tầm nhắm mắt lại, nghĩ lại chuyện sau khi mình phải hứng chịu hai cái tát, anh đã cho cô những ấm áp và vòng tay yên bình.

Trước đây, cô từng nghĩ đó là bến bờ bình yên, là nơi tránh bão của mình. Bây giờ mới biết...

Đó mới là sự dịu dàng tàn nhẫn nhất.....

Cuối cùng nó hóa thành một thanh kiếm sắc, đâm nát trái tim cô.

Mắt cô hoen đỏ.

Giọng cô run run nói những lời ngược lại với lòng. “Đúng vậy, tôi đột nhiên nhận ra rằng bây giờ tôi vẫn còn yêu anh ấy, cho dù từng bị tổn thương thì tôi vẫn nguyện đánh cược một lần.”

Cô nói y như thật....

Đến bản thân mình cũng sắp tưởng là thật.

Nhưng trái tim không ngừng nhắc nhở cô, những câu này đều chỉ là lời nói trong lúc tức giận...

Ánh mắt Cảnh Nam Kiêu nhìn vào người cô khiến cô nóng bừng.

Cô cố tình tránh đi.

Mộ Dạ Bạch cắn chặt răng: “Nói lại lần nữa!”

Tim cô như đám mây tích tụ cả ngày trời, giờ bắt đầu đọng thành giọt mưa.

Từng giọt từng dòng rơi xuống không ngừng, mắt cô cũng ướt nhòe theo...

“Tôi yêu anh ấy! Nói một lần cũng thế, mà nói 100 lần cũng vậy, tôi đều yêu anh ấy! Như vậy đã đủ chưa?” Cô nói một tràng, cố làm ra giọng thách thức, như sợ rằng nếu nói chậm, sự run rẩy trong giọng nói của mình sẽ tố cáo những bất ổn trong lòng cô.

Cảnh Nam Kiêu đột ngột nhấn chân phanh, chiếc xe dừng két lại.

Cô kinh ngạc quay đầu sang nhìn anh ra, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh ta nghiêng đầu qua, đưa tay nâng mặt cô lên.

Tim cô đập mạnh, biết rằng anh ta hiểu lầm, lập tức định lùi ra.

Nhưng....

Anh ta nhanh hơn cô, một tay đỡ lấy đầu cô, một tay nâng mặt cô lên, một nụ hôn đầy kích động áp xuống môi cô.

Cái cảm giác đó khiến cô ghê tởm.

Tay cầm điện thoại nắm chặt lại, cô theo bản năng đẩy anh ta ra. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng bíp một cái, điện thoại đứt đoạn.

Sau đó...

Rơi vào tai cô là những tiếng “tút tút” liên hồi. Từng hồi từng hồi vô hồn...

Chiếc Maybach màu đen từ đằng sau vòng qua xe bọn họ. Nhìn qua vai Cảnh Nam Kiêu, cách bởi màn mưa dày, cô vẫn nhìn rõ ánh mắt sâu thẳm của anh đang nhìn bọn họ...

Đôi mắt đó âm trầm, sắc lạnh...

Những giọt nước mắt đau khổ rơi xuống. Cô định thần lại, đẩy Cảnh Nam Kiêu ra.

Cảnh Nam Kiêu bất mãn cau mày, đang định nói gì đó chợt thấy nước mắt rơi xuống giàn giụa từ đôi mắt đỏ hoe của cô. Anh ta giật mình, như ý thức được điều gì đó, tức giận chất vấn: “Những điều em vừa nói là nói dối sao?!”

Đem anh ta ra làm bia đỡ đạn, Cố Thiên Tầm có chút giật mình, nhưng vẫn nhìn vào mắt anh ta, thẳng thừng nói:

“Tôi đã không còn yêu anh nữa, sau này cũng sẽ không bao giờ yêu lại anh thêm lần nào nữa.”

Ánh mắt anh ta đầy phức tạp, vừa giận dữ vừa không cam tâm.

“Trước đây em yêu anh, sau này anh cũng sẽ có cách để em yêu anh thêm lần nữa!” Anh ta nghiến răng nói. Không cam tâm, không chịu được! Mới có bao lâu cơ chứ?

Cố Thiên Tầm cảm thấy mệt mỏi, không thèm để ý đến anh ta nữa, chỉ nhắm mắt lại, dựa vào cửa sổ. Trong đầu cô lại hiện ra ánh mắt Mộ Dạ Bạch lúc nãy...

Quên đi!

Quên hết đi!

Người đàn ông đó không thuộc về cô...

...............

Tối muộn.

“Chạng vạng” là câu lạc bộ trong khách sạn Hoàn Vũ.

Lúc này trong các phòng bao riêng cao cấp đều là cảnh tưng bừng nhộn nhịp.

Tại hai bàn bida Snooker.

Một bên Lam Tiêu và Lý Vũ Sâm đang quyết đấu, một bên là Mộ Dạ Bạch và Cố Đình Xuyên.

Lý Vũ Sâm chống gậy bida Snooker lên bàn, vừa nhìn Lam Tiêu đánh bóng vừa trêu chọc: “Cậu đúng là quá giỏi! Tự nhiên nhặt được thằng con trai, định bao giờ đem đến cho bọn tớ gặp một cái? Bọn trẻ con thì thích cái gì nhỉ. Tớ còn biết đường chuẩn bị món quà gặp mặt.”

Nhắc đến con trai, mặt Lam Tiêu rạng rỡ hẳn lên. Đánh chuẩn một đường khiến quả bóng hồng rơi xuống khe.

Trước đây anh ta không hề thích trẻ con một chút nào cả, cảm giác rất ghét, lại còn phiền phức. Nhưng từ khi nhìn thấy cái cục bột nhỏ trắng xinh đó, cảm thấy mềm lòng, tất cả những tình cảm yêu thương nhất trong lòng đều bị thằng bé chiếm hết lấy. Người ta bảo “giọt máu đào hơn ao nước lã”, tình cảm ruột thịt đúng là có sức mạnh to lớn thật, điều này không sai chút nào.

“Không đem đi được. Mẹ thằng bé đề phòng tớ như phòng ăn cướp vậy, tớ đi gặp nó một tý mà lo lắng sợ sệt, nếu tớ mà tự ý đem nó đi chắc cô ta bị dọa cho bay mất hồn luôn.” Tuy trong lời nói đều là trách móc nhưng mặt Lam Tiêu lại hiện rõ sự vui vẻ chấp nhận.

Cố Đình Xuyên ở bên này lười biếng giơ gậy lên nói: “Cái này đơn giản, trước hết xử lý mẹ thằng bé là xong rồi. Đây không phải chuyện dễ như trở bàn tay với cậu à?”

Mấy người bọn họ trước giờ đều không thiếu phụ nữ. Từ người mẫu mới vào nghề cho đến minh tinh, cũng chỉ là chuyện ngoắc ngoắc tay mà thôi. Thời trẻ còn thích chơi bời, đến giờ ngược lại có phần chán ngán mấy cô đào đó.

“Đừng nhắc nữa. Nặng nhẹ thế nào với cô ta đều vô ích.” Nhắc đến Dương Mộc Tây, Lam Tiêu có phần khổ não. Đưa cho cô ta chi phiếu, cô ta đem đổi lấy tiền mặt, khệ nệ vác cả túi tiền đến, trước mặt bao nhiêu nhân viên, ném thẳng vào người anh, hoàn toàn không cho anh tý thể diện nào. Làm cứng với cô ta đòi ra tòa giành lại đứa bé, mới được có mấy ngày, cô ta bắt đầu khóc, khóc đến mức khiến anh đầu óc rối bời, không làm được gì nữa.

Bên này, Cố Đình Xuyên vừa quay lại đã thấy bàn Snooker trống trơn rồi.

Mộ Dạ Bạch cầm gậy lên, đánh thật lực.

“Không phải chứ? Sát khí mạnh vậy!” Cố Đình Xuyên há hốc mồm. Còn chưa kịp cầm gậy lên đã xong rồi, thua 20 vạn.

Mộ Dạ Bạch không nói gì, xếp lại bàn bida, “Đến lượt cậu.”

Cố Đình Xuyên tất nhiên không khách sáo gì, anh ta muốn báo thù.

Bên kia Lam Tiêu không vào được quả nào, cho Lý Vũ Sâm một cơ hội. Anh ta rót hai ly rượu, một ly đưa cho Mộ Dạ Bạch: “Sao vậy? Có tâm sự gì à?”

“Không có.” Anh chỉ bình thản nói ra hai từ. Trong phòng ánh đèn sáng rõ nhưng mặt anh lại nhuốm một màu u ám lạnh lẽo.

Cố Đình Xuyên nghe cuộc đối thoại của hai người xong buột miệng hỏi: “Hôm nay sát khí phừng phừng thế hóa ra là vi cái người đàn bà có chồng đó à?”

Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dạ Bạch quét qua anh ta. Anh ta cười nhẹ, bỏ gậy xuống vỗ vỗ vai anh, “Là anh em, tớ thật lòng khuyên cậu một câu: chơi bời thì được, chứ cậu mà tưởng thật thì cậu thua rồi.”

“Ha, lần này ý tôi cũng giống với Đình Xuyên.” Lý Vũ Sâm vừa đánh vừa tiếp lời: “Anh đừng quên thân thế của mình. Lão phu nhân mà biết được không biết chừng bị anh làm cho tức chết. Còn nữa, Cố Thiên Tầm hiện giờ vẫn chưa ly hôn cơ, cô ta ở bên này thì lằng nhằng với anh, ở bên kia không biết chừng lại tình tứ với chồng cũng nên. Anh mà thật lòng, người bị chơi chính là anh.”

Bị chơi?

Mộ Dạ Bạch siết chặt ly rượu trong tay, đá lạnh trong cốc tan ra, từng giọt thấm vào ngón tay anh. Nhớ lại cảnh hai người họ hôn nhau trong xe, nhớ lại lúc cô kiên quyết nói vẫn yêu Cảnh Nam Kiêu....

Ánh mắt trở nên sắc lạnh.

“Vậy để xem cô ta có chơi nổi trò này không.” Nói xong anh ngửa cổ tu một hơi hết cốc rượu.

................

Đêm đó.

Mộ Dạ Bạch đi về Lai Nhân, lúc đến tầng 18, anh không bước vào mà lên thẳng tầng 19. Ấn chuông cửa hồi lâu, không có ai ra mở cửa.

Cô ta, cả đêm... không về!

......................

Ngày hôm sau.

Vừa tan làm, Cố Thiên Tầm liền mua hoa mang đến bệnh viện. Tối hôm qua vì ở bệnh viện quá muộn nên cô về nhà họ Cảnh ở gần đó ngủ.

Cô ngủ trong phòng, Cảnh Nam Kiêu ngủ trong phòng đọc sách.

Từ đằng xa, còn chưa bước vào phòng đọc sách đã nghe thấy giọng bà Trần Di: “Đến đã là quý lắm rồi còn mua nhiều quà như vậy làm gì.”

Sau đó là giọng Cảnh Dao hơi có chút thẹn thùng: “Tiền bối, lâu rồi không gặp, lần trước gọi điện cho anh là thư ký của anh nghe máy.”

“Mỗi ngày đều có quá nhiều cuộc điện thoại gọi đến, có lẽ đã bỏ sót mất.”

Giọng nói này....

Bàn tay ôm hoa của Cố Thiên Tầm siết chặt lại, theo bản năng định quay đi. Nhưng đã đến đây rồi, cô không còn đường lui nữa.

Hít một hơi sâu, cô gõ cửa phòng bệnh.

“Vào đi.” Là giọng ông Cảnh.

Cô ôm bó hoa bước vào.

Tất cả mọi người trong phòng đều quay sang nhìn cô.

“Bố, mẹ.” Cố Thiên Tầm khẽ chào một tiếng, ngẩng đẩu nhìn một lượt mọi người trong phòng, chỉ lướt qua Mộ Dạ Bạch giây lát rồi lập tức quay đi.

Anh vẫn là anh...

Áo sơ mi trắng, áo gilê màu mực Tàu, quần màu ghi xám. Cả người anh toát lên vẻ hấp dẫn của người đàn ông thành đạt. Ánh mắt anh cũng không dừng lại ở chỗ cô bao lâu. Hiện giờ bọn họ đối mặt với nhau còn xa lạ hơn cả hai người xa lạ.

Đâu ai biết được, chỉ mới hai ngày trước thôi bọn họ ở bên nhau thân mật hơn cả người yêu?

“Sớm thế này mà chị đã đến rồi à?” Cố Thiên Tầm vừa bước vào, Cảnh Dao đã nhìn cô nói xách mé đầy cảnh giác.

Cô chỉ làm như không thấy, cắm hoa vào lọ hoa bên cạnh tivi. “Hôm nay tan làm sớm.”

Vì có người đó ở đây nên cô tâm ý hỗn loạn, không hề để ý hoa trong lọ vẫn còn tươi rói. Mộ Dạ Bạch không hề biểu cảm gì, sắc mặt bình thản nói chuyện gì đó với ông Cảnh.

“Chị làm gì thế hả? Đừng có động vào đấy!” Trong lúc cô đang thất thần, Cảnh Dao đột nhiên đẩy cô một cái, giằng lấy bó hoa cô vừa rút ra trong lọ. Không ngờ được việc Cảnh Dao đột ngột lao tới, cô bị hất ra, trượt chân một cái. Cô thở hắt ra, đau đến mức nhăn mặt lại, túm chặt lất góc bàn mới đứng vững được. Bất giác nhìn sang Mộ Dạ Bạch một cái, anh đến nhìn cũng không nhìn qua cô, căn bản không để ý đến tình cảnh bên này.

Nhìn anh ta làm gì chứ? Vẫn ngu ngốc mong chờ sự ấm áp giả tạo đó sao?

Cô cảm thấy việc làm của mình thật buồn cười.

Cô thở ra, miễn cưỡng đứng thẳng dậy, nhìn Cảnh Dao: “Có chuyện gì cii không nói tử tế được à mà phải động tay như vậy.”

Cảnh Dao lườm cô một cái: “Tôi với chị thì có gì mà nói.”

Rõ ràng cô ta vẫn còn vì chuyện của Mộ Dạ Bạch mà ghi hận trong lòng.

Cố Thiên Tầm nghĩ trong lòng, nếu như cô ta biết được Mộ Dạ Bạch chỉ là đem cô ra làm con cờ để chọc tức Tần Tư Lam thôi thì cô ta sẽ vui mừng hả dạ như thế nào? Nếu cô ta biết Tần Tư Lam có thai với Mộ Dạ Bạch thì cô ta liệu có chị chị em em được với Tần Tư Lam nữa không?

Ánh mắt lúc này vô thức nhìn ra bên ngoài, đúng lúc Mộ Dạ Bạch đang ngồi cùng bà Trần Di. Lúc này anh đang cúi đầu gõ điện thoại như đang gửi tin nhắn cho ai vậy

Cố Thiên Tầm đang định nhìn sang chỗ khác thì điện thoại trong túi xách kêu lên vài tiếng.

Tim cô thót lại.

Cô nhìn sang Cảnh Dao một cái.

Lúc này cô ta đang mãn nguyện mỉm cười bày biện bó hoa Mộ Dạ Bạch mang tới, như thể hoa là tặng cho cô ta vậy.

Cố Thiên Tầm quay người đi, rút điện thoại ra. Quả nhiên là tin nhắn từ số của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play