Từ trong không gian giới chỉ Tiêu Ngữ lấy ra một mảnh vải mờ: "Hay là dùng cái này đi."

Mảnh vải này đại khái khoảng hai mét vuông, phía trên hiện đầy các loại Minh văn kỳ dị.

"Đây là, Mê Ảnh Minh Văn!" Ánh mắt của Nhiếp Ly rơi vào những Minh văn này, lông mày nhướng lên.

Tiêu Ngữ kinh ngạc nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, không nghĩ Nhiếp Ly có thể nhìn ra lai lịch của những Minh văn này, sự hiểu biết về Minh Văn của Nhiếp Ly thật là khiến người khác phải giật mình a!

"Chúng ta đem Mảnh vải này phủ lên thân thể rồi thúc giục Minh văn phía trên, như thế có thể che giấu bộ dạng của chúng ta!" Tiêu Ngữ nói.

"Ừ." Nhiếp Ly nhẹ gật đầu, phương pháp của Tiêu Ngữ, xác thực có thể mang theo hắn tiến vào trong cổ mộ mà không bị bộ xương khô kia chặn đường, hiệu quả của Mê Ảnh Minh Văn là vô cùng mạnh.

Ảnh Yêu Yêu Linh của Nhiếp Ly, là yêu linh hi hữu thập phần trân quý, sở hữu năng lực ẩn nấp, coi như không có mảnh vải này, Nhiếp Ly cũng hoàn toàn có thể tiến vào cổ mộ, nhưng mà Nhiếp Ly vẫn không thể xác định được Tiêu Ngữ đến cùng là địch hay là bạn, cho nên Nhiếp Ly chắc chắn sẽ không thể hiện ra năng lực của Ảnh Yêu Yêu Linh.

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta vào thôi." Tay phải Tiêu Ngữ khẽ động, đem Mảnh vải phủ lên thân hai người, thúc giục Mê Ảnh Minh Văn phía trên.

Thân ảnh hai người nhanh chóng biến mất.

Xa xa ít cường giả Thứ Thần cùng bộ xương khô vẫn đang đại chiến, thực lực bộ xương khô này thật sự quá cường đại, bọn họ không cách nào tới gần cổ mộ. Bất quá thời điểm bọn hắn đại chiến, Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ hai người đã dần dần nhích tới gần cửa vào cổ mộ.

Nhiếp Ly trốn ở sau lựng Tiêu Ngữ, hai người chậm rãi di chuyển về phía trước.

Một mùi hương thoang thoảng truyền đến, Nhiếp Ly hít hà, trên mặt toát ra thần sắc quái dị, một đại nam nhân, trên người lại thơm như vậy. Thật là quá ẻo lả a.

Hai tay của Nhiếp Ly khoác lên ngang hông của Tiêu Ngữ.

"Tay của ngươi để ở đâu vậy?" Tiêu Ngữ có chút tức giận.

"Mảnh vải nhỏ như vậy, căn bản không thể phủ hết hai người, ta chỉ có thể ép sát vô người ngươi. Đại nam nhân đụng chạm nhau là chuyện bình thường mà." Nhiếp Ly buồn bực. Tiêu Ngữ người này, thật sự là quá phiền toái.

"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!" Tiêu Ngữ thanh âm trầm thấp, đè nén lửa giận.

Hứ! Nhiếp Ly bĩu môi khinh thường, Tiêu Ngữ thật đúng là tự cao tự đại a, chạm vô hắn thì thế nào.

Nhiếp Ly trong nội tâm phiền muộn, nhưng vẫn thu hồi tay lại, hai người dần dần nhích tới gần cửa vào. Lối vào Cổ mộ là một cái cửa đá thật to, cửa đá đóng chặt, phía trên khắc đầy các loại thần bí Minh văn, còn có hai cái lỗ lõm giống như là nơi đặt chìa khóa.

"Không có cái chìa khóa, làm thế nào để mở cái cửa đá này?" Nhiếp Ly nhíu mày.

"Cái này ta tự có biện pháp." Tiêu Ngữ bắt đầu nghiên cứu Minh văn trên cửa đá.

Minh văn này đối với Nhiếp Ly hẳn là có thể phá giải được, nhưng mà Tiêu Ngữ tự tin như vậy, thôi thì để cho hắn phá giải đi.

Nhiếp Ly có chút buồn chán, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi các cường giả Thứ Thần đang đại chiến. Quả thực thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, Pháp Tắc Chi Lực ở trong không trung đối đầu tạo ra âm thanh kinh khủng như muốn xé tan bầu trời vậy.

Nhiếp Ly lẳng lặng đứng yên cảm ứng đến Hắc Bạch hai cỗ Pháp Tắc Chi Lực trong cơ thể, không biết đến lúc nào hắn mới có thể vận dụng hai loại lực lượng này giống như các cường giả Thứ Thần?

Hôm nay Nhiếp Ly, tuy rằng lĩnh ngộ Hắc Bạch hai loại Pháp Tắc Chi Lực, cũng đã tu luyện đến Hắc Kim tam tinh. Nhưng mà lực lượng cấp độ, còn lâu mới có được đạt tới loại trình độ trên. Có thể điều động số lượng Pháp Tắc Chi Lực, vẫn là có hạn.

"Còn chưa được a!" Nhiếp Ly nhíu mày, hỏi thăm Tiêu Ngữ.

"Đó là đương nhiên, ngươi cho rằng đơn giản như vậy sao? Trên cửa đá Cổ Mộ này, đoán chừng có trên ba trăm Minh Văn các loại, muốn phá giải từng cái trong thời gian nửa khắc ngươi cho rằng có thể hoàn thành hay sao?" Tiêu Ngữ nói.

Nhiếp Ly nhún nhún vai: "Vậy ngươi cứ tiếp tục đi!"

Tiêu Ngữ liền cúi người nghiên cứu Minh văn trên cửa đá, cái mông cao cao vểnh lên, Nhiếp Ly trong lúc vô tình nhìn sang, bờ mông của Tiêu Ngữ vô cùng mượt mà, đường cong giống như một cái cối xay, làm cho người xem phải ngây người ra.

Nhiếp Ly vỗ vào đầu mình, hắn lại suy nghĩ cái gì đâu không, Tiêu Ngữ dù sao vẫn là một người đàn ông!

Ai bảo khuôn mặt Tiêu Ngữ đẹp đến mức nữ nhân còn phải ghen tị, lại còn dáng người, làn da... Đều có thể dụ dỗ nam nhân a!

Sau một lát, Tiêu Ngữ vẫn cau mày như cũ, tựa hồ lâm vào giữa thâm trầm suy tư.

"Này, ngươi nhanh lên đi, nếu cứ tiếp tục ở lại nơi này, sẽ bị khô lâu kia phát hiện!" Nhiếp Ly thúc giục.

"Ngươi thúc cái gì mà thúc, suy nghĩ của ta đều bị ngươi làm rối loạn! Ta đã giải ra hơn năm mươi đạo Minh văn rồi." Tiêu Ngữ nhíu mày, có chút không vui nói.

"Đến bây giờ mà mới giải ra hơn năm mươi đạo Minh văn?" Nhiếp Ly há to miệng, "nơi đây có hơn ba trăm đạo Minh văn, ngươi muốn giải tới khi nào?"

"Ngươi có phiền hay không a, nếu không ngươi tới giải đi?" Tiêu Ngữ nhíu mày một cái nói.


"Đi đi đi, đi sang một bên." Nhiếp Ly lấy tay đẩy Tiêu Ngữ ra.

Đứng trong mảnh vải hai mét vuông, không gian quả thật quá nhỏ hẹp, Nhiếp Ly lấy tay đẩy tại ngực của Tiêu Ngữ, không tự chủ bóp một cái. Ừ, rất bẹp, hoàn toàn không có cảm giác gì, gia hỏa này đúng là người đàn ông. (Thánh Ly)

"Ngươi làm cái gì a?" Tiêu Ngữ mãnh liệt nhảy dựng lên, xấu hổ đến tận cổ, thiếu chút nữa xốc cả mảnh vải lên.

"Này, ngươi cẩn thận một chút, vạn nhất bị phát hiện rồi phải làm sao bây giờ? Đẩy nhẹ ngươi một phát thôi mà, ngươi có phải là đàn ông hay không vậy?" Nhiếp Ly căm giận nói.

"Ngươi..." Tiêu Ngữ tức giận đến miệng, lồng ngực không ngừng phập phồng, hừ một tiếng, sau đó vòng ra sau lưng của Nhiếp Ly.

"Này, cái mông của ngươi đội lên ta, có thể hay không dịch chuyển ra chổ khác!" Nhiếp Ly cảm giác được cái mông của Tiêu Ngữ đè trên người hắn, mang đến cảm giác mềm mại nở nang, nhưng mà nghỉ tới đối phương là đàn ông, toàn thân Nhiếp Ly đều nổi da gà.

"Ngươi mới là người gây chuyện a, rõ ràng là chính ngươi ép sát ta trước!" Tiêu Ngữ tức giận trừng mắt nhìn Nhiếp Ly.

"Nơi đây nhỏ như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn ta cách ngươi ba mét hả?" Nhiếp Ly căm tức quay về, hai đại nam nhân ở trong một mảnh vải nhỏ, cũng có chuyện gì đâu!

Tiêu Ngữ buồn bực không thôi, làm sao mà hắn lại nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp đến như vậy, rõ ràng lại ở chỗ này cùng Nhiếp Ly.

"Ngươi..." Tiêu Ngữ muốn lý luận với Nhiếp Ly một phen, nhưng mà thấy Nhiếp Ly đã hết sức chăm chú xem xét những Minh văn kia, hắn căm giận mà quay đầu đi chỗ khác, âm thầm nghĩ, ta ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi phải mất bao nhiêu thời gian, để phá giải những Minh văn này.

Tiêu Ngữ mặc dù biết Nhiếp Ly đối với Minh văn rất là tinh thông, nhưng mà nhiều lắm là cũng chỉ ngang tầm hắn mà thôi. Rõ ràng chê ta hiểu chậm, ngươi nhìn kỹ sẽ biết, Minh văn trên cửa đá này rất là phức tạp.

Ngay tại thời điểm Tiêu Ngữ còn đang trầm tư, Nhiếp Ly nhìn hướng Tiêu Ngữ nói: "Minh văn đã phá giải, nhưng mà chúng ta không có cái chìa khóa, nên vẫn chưa vào được."

"Cái gì, ngươi đã phá giải?" Tiêu Ngữ hoảng sợ nhìn về phía Nhiếp Ly, chỉ thấy tại chỗ ngón tay trỏ của Nhiếp Ly chỉ vào, từng đạo đường vân thần bí, hướng về bốn phương tám hướng kéo dài ra ngoài.

"Minh Văn trên cửa đá, căn bản không cần phải phá giải từng bước, nếu như ngươi phá giải từng bước từng bước một, sẽ bị quay một vòng, liền trở về nơi bắt đầu. Phá vỡ sương mù, nhìn bản chất thật của đồ vật, cửa đá này có hơn ba trăm đạo Minh văn, nhưng cũng chỉ có năm đạo chân chính thôi, những Minh Văn khác đều là dùng để mê hoặc lòng người, chỉ cần cỡi bỏ năm đạo này là đủ rồi!" Nhiếp Ly bình tĩnh nói.

Tiêu Ngữ khiếp sợ nhìn Minh văn chậm rãi cởi ra, hắn cho rằng những Minh văn này là phải phá giải từng bước từng bước, nhưng không nghĩ tới, hết thẩy lại đơn giản như vậy.

"Mấy hơi thở liền có thể giải quyết sự tình, hao phí thời gian dài như vậy cũng không cách đối phó." Nhiếp Ly lắc đầu thở dài một cái.

"Ngươi..." Tiêu Ngữ bắt đầu phiền muộn a. Nhưng mà sự hiểu biết của Nhiếp Ly về Minh Văn, thật sự là vượt qua sức tưởng tượng của hắn. Hắn đem Nhiếp Ly đi cùng quả là không sai, "tránh ra, để ta mở cửa!"

Nghe Tiêu Ngữ nói, Nhiếp Ly nghi hoặc: "Ngươi làm sao mở ra được chứ, phá giải hết những Minh văn này cũng vô dụng thôi, phải có chìa khóa mới được!"

"Cái này ngươi không biết đâu, loại lỗ khảm này, là chìa khóa thông hành trong Minh Vực thế giới, hầu như mỗi cường giả Thứ Thần đều có!" Tiêu Ngữ từ trong không gian giới chỉ xuất ra hai quả giống như hòn đá, sau đó bỏ vào lỗ lõm trên cửa.

Chỉ thấy trên Minh văn đạo đạo lưu quang, hội tụ đến hai tảng đá này, cửa đá ầm ầm bắt đầu mở ra.

Thấy một màn như vậy, Nhiếp Ly mắt choáng váng: "Chìa khóa thông hành... Được rồi, ngươi thắng."

Tiêu Ngữ đắc ý cười cười, cuối cùng cũng thắng Nhiếp Ly được một ván: "Chúng ta vào đi thôi!"

Cửa đá mới mở ra được một chút, vừa đủ một người đi vào, Tiêu Ngữ đã nghiêng người chui vào, Nhiếp Ly cũng đi vào theo.

Lúc này trên bầu trời, chứng kiến cửa đá mở ra, đám cường giả Thứ Thần nôn nóng, bọn hắn rất nhiều lần muốn đột phá phòng ngự của bộ xương khô này, lẻn vào bên trong cổ mộ, nhưng đều bị bộ xương khô này chặn lại, trong thời gian ngắn căn bản không làm gì được bộ xương khô này, nhưng không nghĩ tới lại có người tiến nhập cổ mộ trước bọn hắn, bị hái trộm quả đào.

Bộ xương khô phát hiện đã có người mở cửa cổ mộ, lập tức tức giận gào lên, tuy rằng nó không có bất kỳ suy nghĩ gì, nhưng mà thủ hộ tòa cổ mộ này là bản năng của nó.

"Cơ hội tốt! Cùng nhau tiến sát cổ mộ!"

"Chúng ta trước tiên giết con khô lâu này, trên người con khô lâu này có chứa Thần Cách của Tử Vong Chi Thần!"

Một ít các cường giả Thứ Thần nhao nhao bay vọt tới, nếu muốn xông vào huyệt mộ, trước hết phải giết con khô lâu kia, tình cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.

Vậy mà lúc này, Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ đã tiến vào trong huyệt mộ, hướng phía sâu nhất trong huyệt mộ mà đi đến...

Bóng tối tĩnh mịch trong huyệt mộ, không biết ngọn nguồn cất giấu vật gì...​

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play