Khi yến hội sắp bắt đầu Nhiếp Ly dẫn Diệp Tử Vân vào mật thất phủ thành chủ.

Bốn phía mật thất là tường đá sừng sững, khắc dày đặc minh văn. Phủ thành chủ vì muốn tạo ra một nơi ẩn thân lúc thú triều bộc phát nên không ngừng cải thiện khiến mật thất này trở thành địa phương an toàn nhất trong phủ. Mật thất này chỉ có một đống lương thực chồng chất cùng những căn phòng đá trống trải.

“Nhiếp Ly, phụ thân bảo ngươi dẫn ta đến đây làm gì?” Diệp Tử Vân nghi hoặc hỏi.

“Lát nữa khi chúng ta động thủ với Thần Thánh thế gia, bọn chúng khẳng định sẽ không từ thủ đoạn để phản kháng, lúc đó chỉ sợ sẽ phát sinh tình huống ngoài ý muốn.”

“Việc đó thì có quan hệ gì tới việc đưa ta tới đây?” Diệp Tử Vân lông mày hơi nhíu lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nôn nóng nói:

“Các ngươi...”

Nhân lúc Diệp Tử Vân chưa kịp phản ứng, Nhiếp Ly lập tức kích hoạt cơ quan trên vách đá. Một đạo kết giới nhàn nhạt hiện lên nhốt Diệp Tử Vân trong thạch thất.

“Đây là yêu cầu của phụ thân ngươi, thật xin lỗi!”

Nhiếp Ly cười cười, thật ra đây là vấn đề được Diệp Tông cùng Nhiếp Ly nhất trí. Vì đảm bảo an toàn cho Diệp Tử Vân, Diệp Tông cùng Nhiếp bắt buộc phải đưa ra quyết định này, dù họ biết Diệp Tử Vân sẽ kịch liệt phản đối.

“Nhiếp Ly, mau thả ta ra ngoài! Đại chiến sắp bắt đầu tại sao ngươi lại nhốt ta ở đây?” Diệp Tử Vân ảo não trừng mắt nhìn Nhiếp Ly, nàng ngưng tụ linh hồn lực muốn phá vỡ kết giới, nhưng rất nhanh bị bắn ngược trở về.

“Không được, một khi Thần Thánh thế gia phản kháng lại, ngươi là mục tiêu dễ dàng bị nhắm vào nhất, là nhược điểm của chúng ta, cho nên ngươi bắt buộc phải ở nơi này.” Nhiếp Ly mỉm cười:

“Yên tâm đi, chỉ là một Thần Thánh thế gia mà thôi, không gây nổi bao nhiêu sóng gió. Ngươi ở chỗ này chờ, ta sẽ trở lạ nhanh thôi !”

Nói xong, Nhiếp Ly bay vút ra ngoài.

“Nhiếp Ly ngươi mau trở lại đây!” Diệp Tử Vân vô cùng phẫn nộ.

“Hôm nay ngươi không thả ta ra, sau này ta sẽ không nhìn mặt ngươi nữa...”

Thanh âm của Diệp Tử Vân lượn lờ truyền ra ngoài, nhưng thân ảnh Nhiếp Ly đã nhanh chóng biến mất cuối mật thất, nàng tức giận dẫm chân. “ Lúc bị Nhiếp Ly dẫn tới đây đáng lẽ mình phải nghĩ đến việc này a! ”. Nàng liều mạng muốn phá vỡ kết giới nhưng làm thế nào cũng không lay động được, trừ phi có người tiến vào hỗ trợ, nếu không chỉ còn cách đợi ba ngày để kết giới tự biến mất, nhưng là ba ngày sau chỉ sợ đại chiến đã sớm kết thúc!

Vạn nhất phụ thân hoặc Nhiếp Ly gặp nguy hiểm gì...

Nghĩ đến đây Diệp Tử Vân bỗng bật khóc, nhưng hiện tại nàng cũng không thể làm gì được chỉ thầm nguyền rủa Nhiếp Ly. Tuy rằng Nhiếp Ly nói rất nhanh sẽ trở lại, nhưng nàng vẫn vô cùng lo lắng.

**

Yến hội bắt đầu, khách đã đến gần đông đủ.

Toàn bộ đại sảnh vô cùng náo nhiệt, những thế gia cao thủ cùng nhau hàn huyên đủ chuyện trên trời dưới đất.

Chủ trì yến hội hôm nay là Diệp Tu và Diệp Sóc.

Nhiếp Ly hỏi thăm Diệp Tu mới biết được Diệp Sóc trong Phong Tuyết thế gia là một nhân vật thần bí, phụ trách chưởng quản đội quân bí mật của Phong Tuyết thế gia. Diệp Sóc thường thường đi mấy địa phương như Thánh Lan học viện lựa chọn nhân tài mang vào phủ thành chủ bồi dưỡng, trong tay của hắn nắm giữ một lực lượng phi thường cường đại.

Quang Huy Thành rất ít người có thể nhận thức được Diệp Sóc, thế nhưng Diệp Sóc trong phủ thành chủ có địa vị gần với Diệp Tu.

Đây là một lão giả cường hãn.

Diệp Sóc nhìn thấy Nhiếp Ly liền mỉm cười, ánh mắt mang chút tiếu ý.

“Tiền bối, đã từng gặp qua ta sao?” Nhiếp Ly bụng nghi hoặc hỏi.

Kiếp trước hay kiếp này Nhiếp Ly đối với Diệp Sóc đều cực kỳ xa lạ, bất kỳ người nào chỉ cần đã gặp qua một lần Nhiếp Ly đều có thể nhớ rõ. Có được linh hồn tu luyện giả hai kiếp, trí nhớ Nhiếp Ly vô cùng cường đại, nhìn thấy thì không thể nào quên, nhưng Nhiếp Ly xác định mình chưa từng gặp qua Diệp Sóc này.

“Tuy ngươi và ta chưa gặp lần nào nhưng ta biết ngươi. Ngày đó ngươi cùng Thẩm Tú biện luận về Lôi Hỏa Thánh Điển, ta ở bên ngoài đứng nhìn. Ngươi làm việc ở Đồ Thư Quán Thánh Lan học viên cũng là ta an bài, không ngờ mới đó mà chúng ta đã gặp mặt, lại còn trong tình huống này.” Diệp Sóc ha hả cười.

Ngày đó cùng Thẩm Tú biện luận, Nhiếp Ly cũng cảm giác được bên ngoài có ba cường giả quan sát, cũng từ khí tức băng tuyết mà suy đoán được trong đó một người đến từ Phong Tuyết thế gia, không ngờ người kia chính là Diệp Sóc. Vì biết có người Phong Tuyết thế gia quan sát nên Nhiếp Ly mới khiêu khích Thẩm Tú.

“Không ngờ ngày đó là tiền bối, đa tạ tiền bối đã chiếu cố.” Nhiếp Ly chắp tay

“Chiếu cố thì không dám, chỉ sợ tất cả đều là kế hoạch của ngươi, ta chỉ thuận thế đẩy thuyền.”

Nhiếp Ly cùng Diệp Sóc nhìn nhau cười, không cần nói cũng hiểu lòng nhau.

“Ta cũng không ngờ ngươi có thể đột phá cực hạn của linh hồn Xích hải, tu vi tăng mạnh đến trình độ này. Nói ra thật xấu hổ, mấy lão gia hoả chúng ta cũng nên về vườn thôi, tương lai thiên hạ đều là của đám trẻ các ngươi .”.

“Tiền bối nói đùa, đám người các ngươi càng già càng dẻo dai, hậu bối chúng ta còn muốn dựa vào, ngồi dưới đại thụ hưởng bóng mát a ! Đây là chút thành ý nho nhỏ, mong tiền bối vui lòng nhận cho.” Nhiếp Ly cầm ra mấy khối Xích Huyết Chi Tinh, đưa cho Diệp Sóc.

Phải tạo ra quan hệ với mấy vị trưởng lão Hắc Kim cấp ở Phong Tuyết thế gia mới được!

Diệp Sóc hơi sửng sốt nhìn Xích Huyết Chi Tinh trong tay, thứ tốt này ngay cả Truyền Kỳ cường giả cũng rất cần, không biết Nhiếp Ly làm sao lấy được bảo vật này.

“Ngươi không cần khách sáo, ta cũng thu rồi, ngươi mà không thu chỉ sợ tiểu tử này không an tâm a.” Diệp Tu bên cạnh đã sớm nhìn thấu chủ ý quỷ quái của Nhiếp Ly cười nói.

Diệp Sóc nghĩ một chút liền minh bạch, Nhiếp Ly đưa đồ vật quý giá như vậy chắc bởi vì nha đầu Tử Vân kia. Hắn đã sớm biết sự tình Nhiếp Ly cùng Vân Nhi, ha ha cười nói: “Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh.”

Nhiếp Ly cười hắc hắc, Diệp Sóc cũng giống Diệp Tu khiến hắn cảm giác rất thân thiết, xem ra mấy vị trưởng lão Phong Tuyết thế gia đều rất dễ nói chuyện nha. Thuyết phục được các nhân vật có quyền lực trong Phong Tuyết thế gia, Diệp Tông cũng phải gật đầu đồng ý, đó là lúc Nhiếp Ly hắn tu thành chánh quả a.

Tộc nhân của các thế gia đến ngày càng nhiều, toàn bộ đại sảnh nơi nơi đều là người, bọn họ đều được an bài một vị trí trong phủ, mỗi thế gia chiếm cứ một góc, tộc nhân Phong Tuyết thế gia là ít nhất.

“Đám người Phong Tuyết thế gia tại sao còn chưa xuất hiện?” Thẩm Hồng có chút bất an, yến hội lớn thế này không lý gì cao thủ Phong Tuyết thế gia chỉ đến hai người có trọng lượng là Diệp Tu và Diệp Sóc.

Vị trí của Thần Thánh thế gia an bài tại trung tâm đại sảnh, bị các thế gia khác hoàn toàn vây quanh vào giữa, muốn làm bất cứ động tác nhỏ nào cũng bị người chú ý.

Nhiếp Ly quét mắt qua toàn bộ đại sảnh, hắn phát hiện đám người Ngưng Nhi, Lục Phiêu, còn có tộc nhân Thiên Ngân thế gia và Đoạn Kiếm. Lần yến hội này Nhiếp Ly không muốn cho bọn họ đến nhưng bọn họ nhất định tham gia. Nhiếp Ly muốn nhắc nhở bọn họ phải chú ý cẩn thận một chút.

Nhiếp Ly đi tới vị trí Thiên Ngân thế gia được an bài. Nhìn thấy Nhiếp Ly, đám người Nhiếp Hải, Nhiếp Ân hưng phấn đứng lên. Thời điểm Nhiếp Ly đến đại sảnh, ngay cả hai vị chủ sự của Phong Tuyết thế gia đều khách khách khí khí đối với Nhiếp Ly, địa vị còn cần phải nói sao? Bên ngoài còn có tin đồn Nhiếp Ly là con rể thành chủ. Việc này làm bọn họ hưng phấn tự hào, hiện tại một ít gia chủ từng phát sinh mâu thuẫn với bọn họ nhìn thấy đều cúi đầu đi đường vòng.

Nhiếp Ly đi đến cạnh Nhiếp Hải, Nhiếp Ân, ghé tai hai người nói: “Buổi tối hôm nay có thể sẽ phát sinh đại sự, các ngươi cẩn thận chú ý tộc nhân .”

Nhiếp Hải cùng Nhiếp Ân rùng mình, gật gật đầu, tuy không rõ sẽ phát sinh sự tình gì nhưng bọn họ nhất định phải cẩn thận. May mắn lúc trước Nhiếp Ly có phái người thông báo nên họ chỉ dẫn theo một ít cao thủ gia tộc đến đây.

“Đoạn Kiếm, ngươi đi theo ta.” Nhiếp Ly nhìn thoáng qua Đoạn Kiếm nói.

“Vâng.” Đoạn Kiếm đứng lên theo sau Nhiếp Ly.

Nhiếp Ly vừa đi vừa thấp giọng: “Lát nữa khai chiến ngươi chú ý Thẩm Hồng, nếu đánh không lại thì cũng phải ráng cuốn lấy hắn!”

Tuy rằng Đoạn Kiếm hiện tại chỉ là Hắc Kim tam tinh, không phải đối thủ của Thẩm Hồng, thế nhưng nhờ nhục thân cường đại, gặp Truyền Kỳ cường giả cũng có thể đánh một trận.

“Vâng, ta đã biết.”Đoạn Kiếm chăm chú gật đầu.

Nhiếp Ly cùng Đoạn Kiếm đi tới chỗ Dực Long thế gia. Đám người Tiêu Vân Phong, Tiêu Dực thấy Nhiếp Ly đến đều đứng dậy, hiện tại Nhiếp Ly như mặt trời ban trưa!

“Nhiếp Ly.” Tiêu Ngưng Nhi đứng lên nhìn Nhiếp Ly, trong mắt hiện một tia dị sắc.

Nhiếp Ly cười nhẹ, hướng Tiêu Vân Phong chào :“Tiêu bá phụ tốt.”

Tiêu Vân Phong được chào liền có cảm giác thủ sụng nhược khinh chắp tay: “Nhiếp Ly hiền chất, thời gian này đa tạ ngươi chăm sóc Ngưng Nhi.”

Đám người Tiêu Vân Phong đánh giá Nhiếp Ly và Đoạn Kiếm đứng sau một chút, hai người bọn họ đều cho người ta loại cảm giác sâu không lường được.

“Bá phụ khách khí, Ngưng Nhi là bằng hữu tốt của ta nên bá phụ yên tâm, lần đầu gặp mặt có chút lễ mọn mong bá phụ vui lòng nhận cho.” Nhiếp Ly cầm ra vài thứ, đưa cho Tiêu Vân Phong.

Những vật Nhiếp Ly cầm ra làm đám người Tiêu Dực đều đỏ mắt. Nhiếp Ly thật đúng là tài đại khí thô a, trên vài bình ngọc kia rõ ràng viết Thối Hồn đan, Xích Viêm Thối Thể đan, Cửu Chuyển đan, mỗi một loại đều cực kỳ trân quý, Nhiếp Ly này tiện tay liền lấy ra vài bình a. Trừ đan dược còn có vài khối Xích Viêm Chi Tinh càng đáng giá hơn. Những thứ này đều đưa cho Tiêu Vân Phong, đám người Tiêu Dực trong lòng buồn bực, hận mình sao lại không sinh được một hảo nữ nhi a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play