Editor: Nhã Y Đình

"Bác sĩ..... không lừa cháu chứ?" Vương Giai Tuệ không tin hỏi.

"Tôi thật sự không lừa cháu đâu!" Bác sĩ Lưu vội vàng đảm bảo.

"Tại sao..... nhìn thế nào..... cháu cảm thấy..... anh ta giống..... Mông Cổ" Cố Nhiên dùng sức, Vương Giai Tuệ đau đớn, kêu lên không kịp nói thêm lời nào.

"Được rồi" Cố Nhiên buông chân Vương Giai Tuệ ra, nói với bác sĩ Lưu: "Bó bột đi!"

"Được!" Bác sĩ Lưu làm phụ tá cho Cố Nhiên. Chẳng mấy chóc trên chân Vương Giai Tuệ có một lớp thạch cao thật dầy.

"Này, anh chắc chắn anh đang giúp tôi đó chứ?" Vương Giai Tuệ không tin tưởng nhìn Cố Nhiên.

"Em gọi tôi là cái gì?" Cố Nhiên làm như không nghe rõ, bất mãn hỏi.

"Anh..... hai Cố!" Vương Giai Tuệ không cam lòng nghiến răng gọi ba chữ.

"Nể tình em gọi tôi một tiếng anh, tôi nói thật cho em biết. Thật ra, vừa rồi..... tôi cũng chỉ làm bữa..... Cái gọi là bí kíp nối xương tổ truyền cũng có khi mất linh! Cũng phải tùy từng người!" Cố Nhiên trêu tức nói.

"Quả nhiên là bác sĩ Mông Cổ!" Vương Giai Tuệ muốn dẫm cho Cố Nhiên một cái nhưng vừa cử động thì chân đau đớn vô cùng.

"Hiện tại, em có thể về nhà. Một tháng sau tới khám lại!" Cố Nhiên cũng không tức giận, thu lại nụ cười trệu chọc, nghiêm túc nói.

"Sau bao lâu tôi có thể tháo bột?" Vương Giai Tuệ nhìn bàn chân bị bó to đùng, lo lắng hỏi.

Vừa động một chút đã đau kinh khủng, vậy cô làm sao đến trường đây?

"Khó có thể nói được. Nếu không cẩn thận, cứ tiếp tục như vừa rồi thì chân cô như bị phế đó.....!" Cố Nhiên vuốt cằm, trầm giọng nói: "Em lại gọi tôi một tiếng ‘anh’ nữa đi, tôi sẽ giúp em!"

"Cố Nhiên!" Vương Giai Tuệ tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhiên. Cố Nhiên này mở miệng thật sự chọc người ta tức chết mà. Vậy mà anh ta lại còn có thể là người có quyền nhất ở khoa chỉnh hình nữa.

Ngay lúc Vương Giai Tuệ đang định phát hỏa thì Cố Mạc lo lắng chạy vào, theo sau là Lý Á Lệ. Lý Á Lệ thấy con gái bị bó chân cực kỳ nghiêm trọng thì vội chạy tới ôm cô.

"Cố Nhiên, vết thương của cô Vương như thế nào?" Cố Mạc thấy chân Vương Giai Tuệ bị bó bột, quan tâm hỏi.

"Đã xử lý ổn rồi! Yên tâm đi, có em ở đây, sẽ không để chân cô ấy bị phế đâu!" Cố Nhiên thoải mái cười nói.

"Còn Tiếu Nhiễm?" Cố Mạc vội vàng hỏi. Anh thấy trong phòng cấp cứu có mỗi Vương Giai Tuệ, cũng không gặp Tiếu Nhiễm, chẳng lẽ cô bị thương quá nặng?

Bác sĩ Lưu vội vàng trả lời: "Đi chụp X Quang rồi ạ! Cố tiên sinh, cậu đừng có lo, vừa rồi tôi cũng kiểm tra qua cho cô ấy một chút rồi, bị thường ngoài da không quá nghiêm trọng đâu. Có thể do bị đá quá mạnh cho nên tôi bảo bạn cô ấy dẫn cô ấy đi chụp X – Quang!"

"Bị thương bên trong? Có nghiêm trọng không?" Cố Mạc lo lắng đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.

"Anh, bình tĩnh nào!" Cố Nhiên đẩy Cố Mạc ngồi xuống ghế, mạnh mẽ ra lệnh, "Anh cũng là bác sĩ, sao lại gặp chuyện của chị dâu nhỏ lại mất hết lý trí thế này?"

"Em không hiểu vì em chưa gặp tình huống này!" Cố Mạc kéo kéo cà vạt. Lo lắng cho vết thương của Tiếu Nhiễm, sao anh có thể ngồi chỗ này được. "Anh đi tìm cô ấy!"

"Bây giờ chưa chắc đã chụp xong. Cố tiên sinh, anh ngồi đây chờ một lát đi. Hơn nữa, bạn cô ấy cũng rất biết chăm sóc!" Bác sĩ Lưu cười nói.

"Bạn?" Tim Cố Mạc loạn nhịp nhìn bác sĩ Lưu.

Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn Cố Mạc, "Là Ninh Hạo. May mà cậu ấy kịp thời chạy đến không thì Tiếu Nhiễm bị mấy bạn nam sinh kia giẫm gãy xương mất!"

"Cô có nhận ra mấy người kia không?" Cố Mạc lạnh lùng nheo mắt hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play