Vương giai Tuệ ngồi đối diện Tiếu Nhiễm, nhìn cô cuộn tròn người ở trên ghế sofa một câu cũng không nói, có chút ưu phiền.

Buổi sáng, tiếu Nhiễm gọi điện thoại bảo cô đi ra, gọi một bàn kem và cà phê, xong lại không ăn một miếng nào, chỉ ngẩn người. Điện thoại vang lên không biết bao nhiêu lần, không tiếp, không xem, không nói.

“Tiếu Nhiễm, cậu làm sao thế? Cậu nói một câu đi? Cậu đừng làm mình bất an!”

Tiếu Nhiễm dường như chìm trong bi thương của mình, vốn không có nghe thấy Vương Giai Tuệ nói gì. Cô chỉ vùi đầu trên ghế, dùng một đôi mắt đẹp thất thần nhìn xuống mũi chân của mình.

Vương Giai Tuệ không dám ầm ĩ Tiếu Nhiễm, lặng lẽ lấy điện thoại cầm tay ra, gửi một tin nhắn cho Ninh Hạo: “SOS! Cảm xúc của Tiếu Nhiễm không quá mạnh mẽ.”

Tin nhắn của Ninh Hạo lập tức gửi đến: Các cậu đang ở đâu?

Vương Giai Tuệ: Quán cà phê XX

Ninh Hạo: Mình qua bây giờ đây!

Nghe được Ninh Hạo nhắn tin đến, Vương Giai Tuệ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hi vọng Ninh Hạo có thể an ủi Tiếu Nhiễm.

Hiện tại dáng vẻ nửa sống nửa chết có khả năng dọa chết người.

Không đến nửa giờ sau Ninh Hạo liền chạy đến.

Ninh Hạo vừa đến liền thấy biểu tình ngưng đọng ngàn năm như một của Tiếu Nhiễm, tâm tình lập tức đau đớn. Anh cảm kích nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ, thật cẩn thận đến trước mặt Tiếu Nhiễm, quỳ trên mặt đất, quan tâm lần mò đầu Tiếu Nhiễm hỏi: “Tiếu Nhiễm, xảy ra chuyện gì thế? Có thể nói cho mình biết không?”

Nghe được âm thanh của Ninh Hạo, Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, tĩnh mịch đôi mắt đẹp rốt cuộc cũng có phản ứng: “Lớp trưởng.”

Nhìn thấy trong hốc mắt của Tiếu Nhiễm có nước mắt đảo quanh, Ninh Hạo lập tức lấy khăn tay ra, vụng về lau giúp cô.

Tiếu Nhiễm đoạt lấy khăn tay, tự lau mặt mình, sau đó miễn cưỡng cười hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

“Vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy hai cậu ở bên trong uống cà phê, liền đi vào. Tiếu Nhiễm, cậu có tâm sự gì à, có thể nói với mình không?”

Tiếu Nhiễm lộ ra khuôn mặt trắng xanh, réo rắt thảm thiết nói: “Mình muốn ly hôn với Cố Mạc.

Lời của cô khiến cho Ninh Hạo kinh ngạc thiếu chút nữa ngã ngồi dưỡi đất.

“Ly hôn? Cậu thật sự nghĩ như thế sao?” Vương Giai Tuệ cũng kinh ngạc, cô lo lắng tiến lên, vội vàng hỏi han.

Cố Mạc biết quyết định này của Tiếu Nhiễm không?

“Tiếu Nhiễm, ly hôn không phải là trò đùa, không cần dễ dàng nói ra hai chữ này.” Ninh Hạo cũng lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm.

Ánh mắt của Tiếu Nhiễm mê ly nở nụ cười một phen: “Mình đã suy nghĩ rồi, ly hôn là quyết định tốt nhất đối với Cố Mạc.”

“Làm sao có thể?” Vương Giai Tuệ không tin nhìn Tiếu Nhiễm: “Cố tổng đối với cậu thế nào người khác không biết nhưng mình thì rất rõ ràng. Anh ấy yêu cậu, thật sự, không cần vì chuyện tiệc cưới mà phủ định toàn bộ tình cảm của anh ấy với cậu!”

“Giai Tuệ nói rất đúng, Tiếu Nhiễm, trở về nói chuyện tử tế với Cố Mạc.” Ninh Hạo đồng ý phụ họa.

“Yêu và không thích đã không quan trọng nữa rồi. Mình không muốn tiếp tục nữa. Cùng với hành hạ lẫn nhau, không bằng buông tay.” Tiếu Nhiễm cho ra một biểu cảm cười còn khó coi hơn khóc, ra vẻ tỉnh lại nói: “Muốn uống rượu mừng mình sống lại không?”

“Tiếu Nhiễm, đây là quán cà phê.” Vương Giai Tuệ dở khóc dở cười nhắc nhở Tiếu Nhiễm.

“Quán cà phê? Chúng ta đi quán bar đi.” Tiếu nhiễm lập tức nhảy dựng lên, muốn túm lấy Ninh Hạo và Vương Giai Tuệ cùng đi uống rượu.

“Không được uống rượu! Tửu lượng của cậu quá kém!” Ninh Hạo còn nhớ dáng vẻ say rượu ngày hôm qua của cô, cho nên liền nghiêm mặt lên.

“Nhưng mình muốn uống.” Đột nhiên Tiếu Nhiễm không thể khống chế cảm xúc được, khàn giọng rống to lên: “Lòng mình đau, mình muốn uống rượu!”

Ninh Hạo dùng lực kéo Tiếu Nhiễm vào trong ngực, gắt gao ôm cô vào lòng: “KHóc đi, khóc đủ rồi thì mình đưa cậu về nhà.”

Tiếu Nhiễm khóc đến kiệt quệ trong lòng Ninh Hạo, nước mắt làm ướt nhẹp áo khoác của anh.

“Tiếu Nhiễm, muốn tìm Cố Mạc thì đi tìm đi. Hai người cởi bỏ hết hiểu lầm, nói không chừng sau cơn mưa trời lại sáng.” Ninh Hạo dịu dàng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play