Lúc Tiếu Nhiễm chạy đến bệnh viện thì Ứng Mẫn cũng đang đi vào phòng cấp cứu.

Lúc Tiếu Nhiễm chạy qua người cô ta, Ứng Mẫn đột nhiên dừng bước: "Tiếu..... Nhiễm?"

Tiếu Nhiễm dừng bước, xoay người nhìn Ứng Mẫn. Thấy cô ta nở nụ cười yếu ớt, dịu dàng, cô khách sao chào: "Bác sĩ Ứng!"

"Cô đến tìm Cố Mạc sao?" Ứng Mẫn đẩy gọng kính, cười hỏi.

"Đúng thế! Vết thương của anh ấy thế nào? Có nặng không?" Tiếu Nhiễm vội vàng hỏi.

"Cô biết chuyện anh ấy bị thương sao?" Ứng Mẫn lộ vẻ kinh ngạc. "Tôi cũng đang định nói với cô. Không ngờ Cố Mạc đã nói cho cô rồi!"

Tiếu Nhiễm nghi ngờ nhìn Ứng Mẫn.Trên đường tới bệnh viện, cô hoài nghi người nào lại có thể ‘tốt bụng’ báo tin cho cô kia chính là Ứng Mẫn. Bởi vì người biết số di động của cô, ở bệnh viện này ngoài Ứng Mẫn ra cô không biết có ai nữa.

Nhưng tại sao cô ta lại có dáng vẻ như không hề nói cho cô biết tin Cố Mạc bị thương chứ?

Chẳng lẽ cô nhầm sao?

"Không phải cô nhắn tin báo cho tôi biết sao?" Tiếu Nhiễm thăm dò hỏi một câu.

"Tôi? Từ hôm qua tới giờ, tôi có ca trực lại có quá nhiều bệnh nhân, không có thời gian mở điện thoại!" Ứng Mẫn vô tội nói.

"Có lẽ là tôi nhầm!" Tiếu Nhiễm cười xấu hổ. Ở bệnh viện nhiều người như vậy có lẽ người kia thật sự không phải là Ứng Mẫn. Cô lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

"Tôi dẫn cô đi tìm Cố Mạc!" Ứng Mẫn cầm lấy tay Tiếu Nhiễm, nhiệt tình nói.

"Cảm ơn!" Tiếu Nhiễm không có thói quen nắm tay nắm chân với người xa lạ, có chút mất tự nhiên rút tay về.

Lúc đứng đợi thang máy, Ứng Mẫn quan tâm hỏi: "Cô và Cố Mạc đã xóa bỏ hiểu lầm rồi chứ?"

"Ừm!" Tiếu Nhiễm hơi gật đầu một cái.

"Cố Mạc bị Tưởng phu nhân giữ lại hai ngày nay, sợ cô đau lòng và hiểu lầm nhưng anh ấy không còn cách nào khác, còn định nhảy lầu trốn đi đó! Tôi kê thêm chút thuốc an thần cho Tưởng phu nhân nên Cố Mạc mới có cơ hội rời đi. Tôi thấy cô không nhận điện thoại, sợ cô còn giận anh ấy nên mới nhắn tin cho cô. Tôi hi vọng hai người có thể bình tĩnh nói chuyện! Không biết cô có nhận được tin nhắn đó không?" Ứng Mẫn mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng, lịch sự. Dáng vẻ đó khiến người ta không thể chán ghét được.

"Cảm ơn!" Tâm trạng Tiếu Nhiễm cực kỳ phức tạp liếc mắt nhìn Ứng Mẫn. Nghe ý của cô ta, thì tin nhắn kia có ý tốt. Nhưng sau khi cô đọc tin nhắn, suy nghĩ đầu tiên là hai ngày nay Cố Mạc vẫn ở cùng một chỗ với Ứng Mẫn. Anh vì Ứng Mẫn mà vứt bỏ cô. Ngoài đau lòng và tức giận, cô không có cảm xúc gì khác.

Cô thật sự không biết nên biểu đạt ‘sự cảm kích’ của cô với ý tốt của Ứng Mẫn.

"Hi vọng nó có thể giúp hai người!" Ứng Mẫn cười không chút tâm cơ.

Tiếu Nhiễm nhếch khóe miệng, không nói gì. Nó quả thật giúp cô và Cố Mạc nhưng không phải giúp hai người họ hòa hợp mà thúc đẩy bọn họ hiểu lầm thêm.

Cho nên cô không có cách nào dối lòng nói rằng "Quả thật đã giúp chúng tôi!" Hay nếu cô nói tin nhắn kia chỉ phá hoại chứ không giúp gì, không phải đã phụ ý tốt của Ứng Mẫn sao?

"Lúc biết tin Cố Mạc cưới cô, tôi có chút không tiếp nhận được sự thật này. Cô cũng biết chúng tôi quen biết nhau sáu bảy năm rồi. Bởi vì người lớn có giao tình cho nên cũng thân thiết hơn so với những người khác. Khi tôi gặp khó khăn nhất định anh ấy sẽ giúp đỡ. Tôi nhất thời kích động gây chuyện chắc cũng ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Cố Mạc đúng không? Tôi vẫn muốn giải thích với cô nhưng lại không có cơ hội!" Ứng Mẫn thành thật nói, "Hôm nay gặp cô ở đây, tôi cũng muốn nói thật lòng mình. Đối với tôi, Cố Mạc giống như một Kim Tự Tháp, hấp dẫn tôi. Tôi ngưỡng mộ anh ấy, cực kỳ sùng bái. Nhưng tôi biết, vợ trước của anh là Tưởng Y Nhiên còn bây giờ là cô!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play