"Có chút đáng tiếc. Đại học Q là trường cũ của anh, điều kiện chỗ đó cũng tốt hơn!" Ứng Mẫn cực kỳ tiếc nuối nói.
"Con người nâng lên được cũng bỏ xuống được!" Cố Mạc không hề hối hận cười.
"Anh nha! Dường như có Tiếu Nhiễm cũng biến thành người khác rồi! Lúc anh ở bên cạnh Tưởng Y Nhiên cũng không như vậy!" Ứng Mẫn nói với Cố Mạc.
"Vậy sao?" Cố Mạc hơi thất thần một chút.
"Trước kia, công việc của anh chưa bao giờ vì ý kiến của Tưởng Y Nhiên mà thay đổi, anh có thể chiều theo ý muốn trong những việc vặt của sinh hoạt hàng ngày. Anh xem mình bây giờ đi, công việc quan trọng vậy đều có thể vì Tiếu Nhiễm mà thay đổi!" Ứng Mẫn thâm ý nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc trầm mặc.
là Tưởng Y Nhiên quá biết điều cho nên anh chưa bao giờ vì Tưởng Y Nhiên thay đổi bản thân. Cho dù là học hành hay công việc, anh đều tự quyết định và cô ấy chỉ chấp nhân.
"Cố Mạc, một người đàn ông không nên vì một người phụ nữ mà trói buộc bản thân. Anh hoàn toàn không cần vì cô ấy mà chọn đại học F!" Ứng Mẫn đột nhiên mở miệng, thay đổi bất ngờ, không khen ngợi anh nữa mà mang theo vẻ trách cứ.
"Đại học F cũng không tệ. Anh cũng không phải là chuyên gia uy tín gì, chỉ muốn truyền kiến thức của mình cho những người cần thôi. Ở chỗ nào cũng như nhau!" Cố Mạc lạnh nhạt nói.
"Anh vui vẻ là tốt rồi!" Ứng Mẫn đứng lên, mỉm cười nói: "Mau về phòng bệnh đi, nếu không lát nữa Tưởng phu nhân sẽ náo loạn đó!"
"Ứng Mẫn, cho anh mượn di động một chút!" Cố Mạc không rời đi, đứng đối diện Ứng Mẫn, vẻ mặt có chút buồn bã.
"Không phải anh vừa gọi điện xong sao?" Ứng Mẫn vừa đưa điện thoại cho Cố Mạc, kỳ quái hỏi.
"Bác gái canh chừng anh như vậy, anh không có cách nào gọi điện cho Tiếu Nhiễm!" Cố Mạc bất đắc dĩ nhếch môi lên.
Nếu như tinh thần bác gái Tưởng vẫn mơ mơ hồ hồ như trước có lẽ cũng không tồi. Nhưng hiện giờ bệnh tình của bác gái dần trở nên tốt đẹp hơn, nửa mê nửa tỉnh, anh không biết làm thế nào.
"Khổ cho anh!" Ứng Mẫn thông cảm nói.
Cố Mạc cầm điện thoại, bấm số của Tiếu Nhiễm, rồi khẩn trương chờ.
Sau khi điện thoại được kết nối, ở đầu dây bên kia không có chút tiếng động nào, cực kỳ yên tĩnh. Cố Mạc vội vàng giải thích: "Bé con, là anh! Di động của anh bị hỏng, mượn điện thoại của Ứng Mẫn. Em đừng cúp máy, nghe anh giải thích trước đã!"
"Anh đang ở chung với bác sĩ Ứng?" Ở đầu dây bên kia, Tiếu Nhiễm bình tĩnh hỏi lại.
"Ừ! Hiện giờ anh đang ở bệnh viện!" Cố Mạc lập tức thừa nhận, không chút hoài nghi.
"Vậy anh cứ ở bên cạnh bác sĩ Ứng đi! Đừng đến quấy rầy tôi nữa!" Tiếu Nhiễm nói xong, không chút do dự cúp điện thoại.
Cố Mạc nhíu mày, khó hiểu nhìn Ứng Mẫn.
Ứng Mẫn nhún vai: "Có lẽ Tiếu Nhiễm vẫn còn ghen tị. Chắc là vẫn còn nhớ đến chuyện gặp mặt giữa đồng nghiệp cho nên vẫn lo lắng về em! Cố Mạc, thật xin lỗi! Em không nghĩ chuyện em thầm mến anh lại tạo nên phiền phức cho anh như vậy!"
"Không phải lỗi của em!" Tâm trạng của Cố Mạc cực kỳ tệ.
"Anh lại mượn điện thoại của em một chút!" Cố Mạc nói xong, xoay người, đi đến trước cửa sổ, bấm số của Lynda: "Lynda, tôi đang ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện XX. Điện thoại của tôi bị rơi vỡ rồi, cô mang đến cho tôi một cái. Hiện tại không tiện, chờ cô tới, tôi sẽ giải thích!"
"Trịnh Húc, kiểm tra lại kế hoạch hợp tác với công ty XX rồi đưa cho Lynda mang đến cho tôi xem!"
"Quản đốc Trương, nhà xưởng có xảy ra vấn đề gì không?"
——
Cố Mạc gọi liên tục N cuộc điện thoại rồi mới trả lại di động cho Ứng Mẫn.
"Thế mới biết anh thật bận rộn!" Ứng Mẫn sùng bái nhìn Cố Mạc.
"Không còn cách nào khác! Công ty còn đang trong giai đoạn khởi động nên mọi việc đều phải tự làm!" Cố Mạc lạnh nhạt giải thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT