Tiếu Bằng Trình tuyên bố giải trừ hôn lễ, sau đó muốn dắt tay con gái rời đi.
Lynda cùng Trịnh Húc khẩn trương chạy tới ngăn cản: “Tiếu tiên sinh, nhất định là có cái gì đó hiểu lầm. Ngài trước đừng nóng giận. Nói không chừng một hồi nữa Cố tổng liền xuất hiện.”
“Chúng tôi đã đợi ở giáo đường lâu như vậy rồi, không thể đợi được nữa. Cố Mạc đây là thật tâm muốn cho Tiếu Nhiễm mất mặt, khiến cho con bé thương tâm. Tai nạn xe cộ xảy ra đích xác là lỗi của chúng tôi, nhưng tội sơ suất không nên chết!” Tiếu Bằng Trình phẫn nộ nói.
“Đúng vậy! Chị của tôi có đâm chết chị Y Nhiên, nhưng không phải là tội chết. Các người làm như vậy là hoàn toàn không cho chị tôi mặt mũi. Chị, chúng ta về nhà!” Vẻ mặt Tiếu Lạc bất mãn nói.
“Chuyện của tôi không cần cô lắm miệng!” Không biết vì cái gì, tuy Tiếu Lạc nói tất cả đều là muốn bảo vệ cô, nhưng cô vừa nghe thấy lại vô cùng chán ghét, cảm thấy trong giọng nói của cô ta mỗi câu đều là nói móc, trào phúng.
“Chị, em đây đều là vì chị mà suy nghĩ. Chuyện như thế này cũng không phải là chuyện nhỏ a! Chị không biết là em đã không nhịn nổi rồi!” Tiếu Lạc bén nhọn nói.
“Cô không thể nhẫn cũng đừng nhẫn!Tôi không cần cô phải nhẫn!” Tiếu Nhiễm lạnh mặt nói. Quả nhiên, Tiếu Lạc liền chỉ sợ thiên hạ không loạn, muốn để cho cô càng thêm khó chịu.
“Em là có ý tốt, vạy mà chị lại không hề cảm kích em.” Đôi mắt Tiếu Lạc hàm chứa nước mắt nói xong, liền thương tâm chạy đi.
Dương Nguyệt Quyên thấy thế liền tức giận của trách Tiếu Nhiễm một câu: “Tiểu Lạc nói gì sai sao? Con bé bất quá là đau lòng cô bị người ta vứt bỏ, cô vậy mà ác độc chỉ trích nó!”
“Nguyệt Quyên!” Tiếu Bằng Trình căm tức quát Dương Nguyệt Quyên, “ Mẹ con các người chỉ biết kiếm thêm phiền phức cho tôi mà thôi!”
“Được! Chúng tôi khiến ông thêm phiền phức sao??! Vậy chúng tôi liền đi là được!” Dương Nguyệt Quyên đau lòng bụm mặt chạy đi.
Tất cả tân khách thấy một màn như vậy đều xì xào bàn tán.
Tiếu Nhiễm xấu hổ nghĩ muốn bịt lỗ tai lại.
Cố Mạc, anh đây là muốn trừng phạt em sao?
Cô đột nhiên buông tay ba ra, rơi lệ chạy ra khỏi đại sảnh.
Cô không muốn nán lại trong này thêm một phút đồng hồ nào nữa, cô không muốn nghe người ta cười nhạo, cô không muốn bị người ta xem thường thêm nữa.
“Tâm can bảo bối! Con đi đâu!” Tiếu Bằng Trình lo lắng đuổi theo.
Nhìn Tiếu gia bốn người đều chạy đi, yến hội lập tức như ong bị vỡ tổ.
Bà nội Cố lập tức bị chọc cho không thể thở được, Cố Hoài Lễ lo lắng giúp bà nhuận khí: “Mẹ, người đừng vội. Tiểu Nhiên không phải nói sao, trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó. Lát nữa nó mang Tiểu Mạc về, hôn lễ vẫn có thể tiếp tục.”
“Tìm làm gì nữa? Loại con gái chỉ biết nói dối như vậy có gì mà phải cưới? Không cưới càng tốt!” Chu Cầm bất mãn cắn răng.”Mẹ, người không cần phải vì loại con gái nhân phẩm không đoan chính như vậy mà tức giận.”
“Con nói cái gì?” Bà nội Cố nghi hoặc hỏi lại.
“Đâm chết Tưởng Y Nhiên không phải là Tiếu Bằng Trình mà là con gái bảo bối của ông ta!” Chu Cầm nhịn không được nói ra tình hình thực tế.
Bà nội Cố nhất thời sửng sốt.
“Ai bảo bà nói cho mẹ biết cái này?” Cố Hoài Lễ bất mãn khiển trách.
“Mẹ sớm muộn gì cũng sẽ biết. Tiểu Mạc nhất định là để ý đến chuyện này nên mới biến mất trong hôn lễ.” Chu Cầm không cho là đúng nói.
“Đi tìm Tiểu Mạc về cho mẹ! Mẹ muốn chính miệng hỏi nó một chút!” Bà nội Cố nghiêm khắc ra lệnh.
“Được, được, được! Mẹ, Tiểu Nhiên đã đi tìm rồi. Con đưa mẹ vào phòng nghỉ ngơi một chút.” Cố Hoài Lễ săn sóc giúp bà nội Cố đi về phía phòng nghỉ.
Ninh Hạo nhìn thấy Tiếu Nhiễm chạy đi, anh cũng đuổi theo. Nhưng bàn tay ba anh như gọng kìm, khiến anh không thể nào di chuyển.
“Ba!” Anh lo lắng gầm nhẹ.
“Đây không phải là chuyện con cần quản!” Ninh Hướng Thiên lạnh lùng nói.
Ninh Hạo ảo não cắn chặt răng.
Anh vô pháp nói lại ba.
Đây xác thực không phải là chuyện anh nên quản.
Đây là hôn lễ của người khác, mà Tiếu Nhiễm cũng là vợ của người khác.
Anh chẳng thể lấy thân phận gì để đi an ủi Tiếu Nhiễm cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT