Tiếu Nhiễm trước sân khấu, nhìn chữ “Hỉ” thật to bên trên, trong lòng kích động muốn khóc.
Cố Mạc từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện, tuy rằng anh có mặt ở lễ đường, miễn cho cô phải chịu sự xấu hổ là cô dâu bị chồng ruồng bỏ, nhưng tại bữa tiệc đám cưới ở khách sạn anh lại hoàn toàn biến mất.
Cô thực sự không nhịn được gọi cho anh, điện thoại của anh vẫn luôn tắt, không gọi được.
“Đúng là nghiệp chướng! Cố Mạc nếu không lấy Tiếu Nhiễm, vậy thì đừng đến lễ đường nữa. Lại còn bỏ mặc người ta, nửa vời, thật quá đáng!” Dương Nguyệt Quyên kéo cánh tay Tiếu Bằng Trình, tràn ngập trào phúng nói.
“Câm miệng! Bà không nói cũng chả có ai chê bà ầm ĩ đâu.” TIếu Bằng Trình lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm.
Ông tưởng mình đã thành công rồi, hóa ra là sai lầm mười phần. Ngay từ đầu đã chỉ là tình cảm của con gái bảo bối của ông, Cố Mạc căn bản không có động tâm, bằng không cậu ta sẽ không bỏ lại TIếu Nhiễm một mình đối mặt với hôn lễ, xấu hổ vì không có chồng bên cạnh.
Miệng lưỡi thế gian thật là đáng sợ!
Cố Mạc mất tích sớm đã làm khách khứa bàn tán ra vào, tất cả bọn họ đều cười nhạo con gái bảo bối của ông bị chồn ruồng bỏ.
Ông không hiểu tại sao Cố Mạc lại như vậy.
“Ba, hay là chúng ta không đợi anh rể nữa, để một mình chị đi mời rượu?” TIếu Lạc nhiệt tình đề nghị.
“Con muốn cho mọi người xác nhận tin tức Cố Mạc đào hôn sao?” Tiếu Bằng Trình bực mình trừng mắt nhìn con gái.
Tiếu Lạc đang muốn biện hộ cho mình, Chu Cầm liền đến gần.
“Ông Tiếu, nếu con tôi đã đưa là lựa chọn, các người phải chấp nhận sự thật đi. Con tôi sẽ không lấy một hung thủ giết người làm vợ.” Chu Cầm vô tình nói.
TIếu Nhiễm trước sân khấu nghe được lời nói của Chu Cầm, cả người co rúm lại.
Bí mật này cuối cùng mọi người đều biết rồi.
Cũng tốt!
Cô rốt cuộc không cần nơm nớp lo sợ, không phải trốn tránh nữa.
Đến lúc cô phải chính thức đối mặt với tội lỗi của mình rồi.
Cố Mạc,
Bỏ rơi em đúng hôn lễ.
Đây là kết quả mà anh muốn sao?
Được!
Em nhận!
Đúng là em phải thừa nhận!
Em sẽ gánh vác tội nghiệt của em!
Tiếu Nhiễm lau chút nước vương trên khóe mắt, xoay người, cười cúi chào Chu Cầm:”Mẹ, thật xin lỗi, con không có phúc được làm con dâu của mẹ rồi.”
“Không cần giả mù sa mưa với tôi! Tôi ghét nhất có người nói dối với tôi! Cô đã làm sai chuyện gì thì cũng nên dũng cảm thừa nhận. Bị phát hiện ra rồi mới thừa nhận, chính là do nhân phẩm của cô có vấn đề. Đúng lúc Cố Mạc sớm nghĩ thông suốt, đỡ cho tôi phải làm ác nhân chia rẽ tình cảm!” Chu Cầm lạnh lùng nói.
Tiếu Bằng Trình tức giận kéo con gái vào lòng, lạnh lùng nhìn Chu Cầm:”Bà Cố, mời bà khẩu hạ lưu tình cho. Con gái tôi có sai, nhưng nó không hề cố tình. Là tôi muốn nó nói dối, tội lỗi gì thì cứ hỏi tôi, không phải con gái của tôi! Cố Mạc đào hôn đã làm con gái tôi tổn thương lắm rồi, các người đừng nói nữa!”
“Ba, không cần tranh cãi. Tất cả tội lỗi đều do con gây ra! Gieo gió gặt bão.” Tiếu Nhiễm ảm đạm nói.
“Chị, chị suy nghĩ cẩn thận cũng tốt. Chị và anh rể vốn không thể ở bên nhau. Dù sao nợ máu cũng sâu như vậy.” Tiếu Lạc thở một hơi thật dài.
Tiếu Nhiễm xem Tiếu Lạc như không tồn tại, nói với Tiếu Bằng Trình:”Cha, ba giúp con nói xin lỗi với mọi người, hôn lễ hôm nay hủy bỏ.”
“Được! Con quyết định như thế nào ba đều đồng ý. Lát nữa cùng bà về nhà!” Tiếu Bằng Trình đau lòng nói.
Ông vốn cho rằng con gái ông lương thiện đáng yếu, Cố Mạc nhất định sẽ yêu nói.
Không ngời Cố Mạc thật sự quá đáng, dành trọn vẹn tình yêu cho Tưởng Y Nhiên.
Mọi sự yêu thương với Tiếu Nhiễm đều là diễn trò hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT