Editor: Nhã Y Đình

Bị nói đúng tim đen, mặt Dương Nguyệt Quyên lúc trắng lúc xanh.

Tiếu Nhiễm nói không sai, chẳng có thương hiệu nổi tiếng nào thiết kế trang phục tầm thường đến mức người ta chán ghét. Vì để mua được những bộ trang phục mang lại hiệu quả này, bà ta đã phải tìm kiếm hơn mười ngày liên, chân cũng tê dại.

“Chị, nếu chị không thích thì thôi! Đừng nói những lời khó nghe như thế. Mẹ em vì chuẩn bị hôn lễ cho chị mà buổi tối ngủ cũng không ngon, dạo gần đây cũng mất ngủ!” Tiếu Lạc bất mãn nói xong, nói với Dương Nguyệt Quyên, “Mẹ, nếu chị không thích mấy bộ trang phục này thì mẹ cho cất đi đi. Đừng để ở đây khiến người khác bẩn mát. Lòng dạ xấu xa, bẩn thỉu nên cảm thấy ai cũng bẩn như người ta!”

Tiếu Nhiễm nghe được câu cuối cùng của Tiếu Lạc, phẫn nộ cho Tiếu Lạc một cái tát.

“Tiếu Nhiễm, chị điên à?” Tiếu Lạc tức giận nhìn Tiếu Nhiễm.

“Bản thân cô bẩn thịu đừng hắt nước bẩn lên người khác!” Tiếu Nhiễm cười lạnh nói.

“Mẹ, chúng ta đi thôi!” Tiếu Lạc nhét toàn bộ váy áo trên sô pha vào trong túi to, rồi dẫn theo Dương Nguyệt Quyên rời khỏi phòng nghỉ.

Đứng ở ngoài cửa phòng nghỉ, Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng hừ một tiếng: “Tiếu Nhiễm, là cô không cần đó. Lát nữa không có quần áo để thay thì sẽ biến mọi người thành chuyện cười!”

Tiếu Lạc ôm một đống quần áo ra ngoài, cười nói với Dương Nguyệt Quyên: “Mẹ, những bộ quần áo này phải xử lý như thế nào đây?”

“Đương nhiên là bán lại rồi! Mẹ con mình không có cơ hội mặc, về có thể đổi ít tiền tiêu vặt!” Dương Nguyệt Quyên đắc ý cười nói.

Trước khi đến, cô ta đã đoán được phản ứng của Tiếu Nhiễm. Nếu như Tiếu Nhiễm mặc những thứ này thì chính là tự rước lấy nhục. Cho dù không có ai cười nhạo ngay trước mặt cô thì mọi người cũng bể cả bụng. Nếu như cô không chịu mặc thì mẹ con họ sẽ cố gắng chọc giần Tiếu Nhiễm. Sau đó mang quần áo đi, để cho mọi người thấy cô ta là một cô dâu bủn xỉn. Làm gì có cô dâu nào vẫn mặc bộ váy cưới trong tiệc rượu chứ? Cố Mạc lại là người có tiền bạc cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn thế này thì làm sao có thể tìm được lễ phục thích hợp chứ? Chắc chắn hôm nay Tiếu Nhiễm sẽ bị xấu mặt!

Ngay lúc Dương Nguyệt Quyên và Tiếu Lạc đang vui vẻ vì mưu kế của mình thì một loạt nhân viên đẩy một lượng lớn trang phục đi qua hai mẹ con họ. Gõ cửa, rồi vào phòng nghỉ.

“Này...... này...... đây là có chuyện gì?” Tiếu Lạc kinh ngạc hỏi mẹ. Mấy bộ lễ phục kia có thể sử dụng hai từ ‘tuyệt mĩ’ để hình dung.

Dương Nguyệt Quyên cũng kinh ngạc há to mồm.

ĐÚng lúc này, hai mẹ con họ nghe thấy giọng của Tiếu Nhiễm trong phòng nghỉ.

“Sao giờ mới đến vậy? Nếu giờ tôi không thay quần áo sẽ không kịp nữa!”

“Hôm qua, Cố tổng mới yêu cầu thêu thêm kim cương Châu Phi lên. Chúng tôi phải sửa lại cả đêm, vừa rồi mới xong. Cố thiếu thiếu phu nhân, Cố tổng đối với cô thật tốt. Chỗ kim cương này cũng mấy trăm vạn Tệ đó. Cô thấy có đẹp hay không?”

“Rất đẹp! Cố Mạc rất hiểu tôi. Từ trước đến giờ tôi chỉ muốn mặc một bộ này thôi!” Giọng nói của Tiếu Nhiễm vui vẻ truyền đến.

Dương Nguyệt Quyên thu hồi vẻ kinh ngạc trong mắt, căm tức nói: “Lại là Cố Mạc!”

Vậy mà Cố Mạc đã chuẩn bị trước cho Tiếu Nhiễm một số lượng lớn lễ phục cực kỳ xa hoa. Khó trách lúc hai mẹ con họ lúc lấy trang phục đi, Tiếu Nhiễm không hề bối rối, bởi vì ngay từ đầu đã không có ý định mặc quần áo do hai mẹ con họ đưa.

Thật là tức chết bà ta rồi!

“Mẹ, đừng nóng giận! Cô ta sẽ không còn vênh mặt được bao lâu nữa đâu. Tưởng phu nhân kia sẽ không để yên đâu. Chúng ta chờ trò hay đi!” Tiếu Lạc oán hận cười lạnh. Không phải cô ta không tức giận nhưng mà cô ta biết những ngày tháng tươi đẹp của Tiếu Nhiễm sẽ chấm dứt hôm nay.

Cho dù Tiếu Nhiễm mặc váy áo xa hoa như thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi vận mệnh bị chồng bỏ rơi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play