Editor: Nhã Y Đình

Cố Mạc bất an đi đi lại lại ngoài phòng cấp cứu, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn đồng hồ.

Nếu không đi thì hôn lễ sẽ không thể cử hành được.

Nhưng mà bác Tưởng còn đang ở trong phòng cấp cứu, anh không thể rời đi lúc này được.

Anh dùng sức cào tóc, ngực giống như bị tảng đá đè lên, không thể hít thở được.

Bác sĩ Vương đi tới, vỗ vào bả vai Cố Mạc: “Cậu Cố, việc này không thể trách cậu được. Ở đây có tôi rồi, cậu mau đến giáo đường đi!”

“Chắc sẽ nhanh thôi! Chờ thêm chút nữa!” Cố Mạc nhìn chiếc đèn màu đỏ ‘Cấp cứu’ sáng chói mắt, dùng sức nói.

Nếu bây giờ anh rời đi, bác gái Tưởng không qua khỏi thì anh vĩnh viễn sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

Buổi sáng nay, khi anh vừa thay quần áo xong, chuẩn bị xe hoa thì nhận được điện thoại của bác Tưởng, mạnh mẽ yêu cầu anh qua gặp bà. Lúc ấy, anh cố gắng thương lượng: “Bác gái, có chuyện gì ngày mai có thể nói sau được không ạ? Hôm nay là hôn lễ của con, con không thể vắng mặt được!”

Bác Tưởng không cho anh cơ hội từ chối, qua điện thoại bà khóc rống lên, uy hiếp nói nếu anh không qua bà sẽ tự sát.

Tưởng gia chỉ còn lại một mình bác gái. Anh thật sự hi vọng bác gái sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu bởi vì anh không sang thăm bác mà hại bà tự sát, Tưởng Y Nhiên chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh. Bảo vệ, chăm sóc tốt cho bác gái là việc duy nhất anh có thể làm cho Tưởng Y Nhiên.

Cho nên anh không quan tâm đến thời gian mà lập tức lái xe đến Tưởng gia.

Anh cho rằng chỉ trấn an bác Tưởng, anh có thể rời đi. Không ngờ lúc tiến vào biệt thự Tưởng gia, anh không thể rời đi được. Những lời trách móc như những sợi roi quất vào lòng anh mà anh không thể tìm cách biện hộ cho bản thân.

Cố Mạc nhắm mắt lại, giống như trở về Tưởng gia. bên tai vang vọng tiếng mắng mỏ và thét chói tai của bác Tưởng.

“Cố Mạc, cậu là đồ khốn nạn! Cậu phá hủy Tưởng Y Nhiên vậy mà còn dám cưới người đàn bà hại chết nó! Tôi sẽ không tha thứ cho cậu! Ông Tưởng cũng không tha thứ cho cậu! Tưởng Y Nhiên lại càng không tha thứ cho cậu đâu! Nếu con bé biết cậu muốn kết hôn với người phụ nữ hại chết nó, nó sẽ đội mồ lên chửi cậu!”

“Là cậu đã hại chết Tưởng Y Nhiên, chính cậu! Là chính cậu!”

“Tôi sẽ không để cậu kết hôn với người phụ nữ đã hại chết Tưởng Y Nhiên!”

“Đồ lừa đảo, mấy người đều là đồ lừa đảo! Mấy người cứ cho rằng chăm sóc, lo lắng cho tôi sẽ khiến tôi tha thứ cho cô ta sao? Đừng mơ mộng hão huyền! Tôi vĩnh viễn...... vĩnh viễn...... vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho Tiếu Nhiễm. Cô ta đã hại chết con gái tôi lại còn muốn chiếm đoạt chồng của nó! Cô ta đừng nghĩ hay ho như vậy!”

Tiếng cười của bác Tưởng chói tai giống như vẫn đang quanh quẩn bên tai anh......

Anh giải thích khiến bác gái Tưởng cười khẩy nói rằng anh biện hộ thay cho Tiếu Nhiễm càng khiến bà thêm phẫn nộ.

Anh đã từng có ý để bác gái Tưởng bình tĩnh lại nhưng bà đã điên loạn không để bất cứ ai lại gần, ném mọi thứ vào những ai có ý định tiến lại gần bà.

Có lẽ vì quá kích động, bác gái Tưởng đang điên cuồng đột nhiên yên lặng, cả người đột nhiên vô lực, ngã xuống đất.

Ngay lúc đó, trong lòng anh cực kỳ tự trách. Nếu bác gái gặp chuyện không may, cả đời này anh sẽ không tha thứ cho bản thân.

Nhìn bác Tưởng xanh xao, giống như sắp mất đi sinh mệnh, trái tim anh không khống chế mà run rẩ.

Khi anh lo lắng, đưa bác Tưởng đến bệnh viên cấp cứu thì gặp được Ứng Mẫn. Ứng Mẫn thấy dáng vẻ hoảng loạn của anh bèn bắ anh ở bên ngoài phòng cấp cứu rồi đưa bác Tưởng vào trong.

Từng phút trôi qua, anh càng cảm thấy mất bình tĩnh.

Bếu hôm nay, bác Tưởng xảy ra chuyện gì, đó chính do anh hại chết. Như thế anh làm sao có thể ăn nói được với Tưởng Y Nhiên đã mất đây?

“”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play