Editor: Chi Misaki

Tiếu Lạc về đến nhà, hưng phấn nhào vào lòng mẹ: “Mẹ, thành công rồi!”

“Đừng kích động như vậy.” Dương Nguyệt Quyên nhắc nhở Tiếu Lạc.”Cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Tiếu Lạc đắc ý nói: “Phản ứng của Tưởng phu nhân kia giống hệt như mẹ nói. Mẹ, người quả thực liệu sự như thần! Con thật bội phục mẹ luôn!”

“Tai vách mạch rừng! Tai vách mạch rừng!” Dương Nguyệt Quyên bất mãn nhắc nhở con gái lần hai.

Tiếu Lạc nghịch ngợm để ngón tay lên môi, làm động tác xuỵt.

“Lát nữa ba con trở về, con phải cẩn thận một chút, đừng có lỡ miệng.” Dương Nguyệt Quyên lo lắng nói.

“Mẹ, người cứ yên tâm! Con đâu phải người thiếu tâm nhãn như vậy! Chuyện trọng yếu như vậy, con sao có thể nói?” Tiếu Lạc ngạo kiêu vênh mặt.

“Con biết là tốt rồi! Đừng để mẹ phải nhắc nhở con nữa.” Dương Nguyệt Quyên nghiêm túc nói.

“Mẹ, mẹ nói xem Tưởng phu nhân này sẽ làm như thế nào?” Tiếu Lạc thần thần bí bí hỏi lại.

Dương Nguyệt Quyên âm trầm cười lạnh một tiếng: “Mặc kệ bà ta làm như thế nào đều không có quan hệ gì với chúng ta. Chỉ là điều này có quan hệ với Tiếu Nhiễm là được!” Dương Nguyệt Quyên phát ra tiếng cười chói tai.

“Con chờ không kịp rồi, con muốn xem họ diễn!” Tiếu Lạc kích động nói.

“Nóng vội không ăn hết đậu hủ nóng! Bình tĩnh!” Dương Nguyệt Quyên kéo con gái vào toilet, “Lấy nước lạnh rửa mặt đi! Nhanh chóng tỉnh táo lại! Khả năng lát nữa Cố Mạc sẽ đưa Tiếu Nhiễm qua. Con không được để lộ ra một chút bất thường nào.”

Bỏ lại Tiếu Lạc ở đây, Dương Nguyệt Quyên liền xoay người rời đi.

Bảo mẫu đang ở trong bếp nấu cơm, nhìn thấy Dương Nguyệt Quyên đi vào phòng bếp, liền mở miệng hỏi: “Đêm nay nấu nhiều đồ ăn như vậy liệu có ăn hết không ạ? Quá nhiều đồ toàn là món đại tiểu thư thích ăn.”

“Lát nữa Cố Mạc sẽ đưa con bé về.” Dương Nguyệt Quyên đạm mạc nói, “Dì đi lấy cho tôi...”

Dương Nguyệt Quyên làm bếp chính, một bên nấu cơm một bên phân phó bảo mẫu lấy cho bà ta cái nọ, cái kia.

...

Cố Mạc dừng xe ở trước cửa Tiếu gia, lạnh lùng liếc nhìn tòa biệt thự màu xám kia, môi mỏng khẽ nhếch lên.

Tiếu Nhiễm cười ôm mặt anh, dùng sức xoa nắn khiến cho mặt anh gần như biến dạng, sau đó nghịch ngợm cười nói: “Chú, anh đừng nóng giận! Mẹ em từng nói, trước hôn lễ vợ chồng không được gặp nhau. Anh cười một cái xem nào?”

“Em trái lại rất vui vẻ??!” Cố Mạc bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm.

Tiếu Nhiễm đặt lên bờ môi mỏng của Cố Mạc một nụ hôn: “Em vui vẻ vì rốt cuộc chúng ta cũng sắp cử hành hôn lễ, không phải là vì rời xa anh.”

Cố mạc đột nhiên dùng sức ôm Tiếu Nhiễm vào trong lòng, thanh âm khàn đục nói: “Không cho nói nói hai chữ “ Rời xa” này!”

“Được. Em không nói! Em sẽ luôn bên cạnh anh. Chỉ cần anh ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy em.” Tiếu Nhiễm ru rú ở trong ngực Cố Mạc nói.

Cố Mạc thỏa mãn buông Tiếu Nhiễm ra, xuống xe, kéo tay Tiếu Nhiễm đi vào biệt thự.

“Chị, anh rể, hai người về rồi! Em nghe mẹ nói hai người sẽ đến nên đã chờ nửa ngày rồi!” Tiếu Lạc hưng phấn chạy tới ôm lấy Tiếu Nhiễm.

Tiếu Nhiễm ghét bỏ đẩy tay Tiếu Lạc ra: “Cô không cần giả mù sa mưa. Cô ở Thánh Moritz, tôi đều nhớ rõ.”

“Chị, mọi người ai cũng có lúc phạm sai lầm. Chị không phải quên rồi chứ?” Tiếu Lạc ủy khuất nhìn Tiếu Nhiễm.

Tiếu Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng.

Cố Mạc xoay người lại, nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm: “Sao vẫn còn chưa vào?”

Tiếu Nhiễm khẩn trương chạy chậm tới, đuổi đến ôm lấy thắt lưng Cố Mạc: “Cố Mạc, thực sự hâm mộ tình cảm của anh cùng Cố Nhiên và Cố Tương.”

“Em có anh là đủ rồi!” Cố Mạc đau lòng xoa xoa mái tóc của Tiếu Nhiễm.

Dương Nguyệt Quyên mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra, nhiệt tình chào hỏi: “Cố Mạc đến đấy hả, mau vào ngồi! Ba con còn đang họp ở công ty, phỏng chừng phải lát nữa mới về. Dì còn chưa nấu cơm xong, để cho Tiếu Lạc nói chuyện phiếm cùng các con trước.”

“Không cần.” Tiếu Nhiễm lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play