Editor: Nhã Y Đình

"Chẳng lẽ còn có cái nữa sao?" Cố Mạc nhíu mày.

Tiếu Nhiễm cười sáng lạn với Cố Mạc: "Chú à, anh giỏi quá!"

"Em gọi anh là gì?" Cố Mạc tiếp tục nhíu mày. Vào một ngày lãng mạn như hôm nay, anh hi vọng nghe một cách gọi khác chứ không phải là ông chú.

"Ông xã, anh giỏi quá!" Tiếu Nhiễm lập tức thỏa mãn Cố Mạc, dịu dàng mở miệng.

Cố Mạc thỏa mãn nhếch miệng, trong mắt đầy yêu chiều. Anh xoa đầu Tiếu Nhiễm, trầm giọng nói: "Em là vật báu quý giá nhất của anh!"

"Quả thật quý giá!" Tiếu Nhiễm sờ chiếc vòng cổ bằng đá Para Hồng, nở nụ cười yếu ớt. "Toàn bộ chỗ trang sức trên người em nếu đem đi bán đấu giá chắc cũng được năm sáu trăm vạn Tệ. Em đúng là tiểu phú bà mà!"

Cố Mạc yêu chiều cô quá điên cuồng, anh muốn mượn sợi dây quý báu này viết nên một câu truyện cổ tích cho riêng cô!

"Là đại phú!" Cố Mạc nhàn nhạt mở miệng.

"Cái gì?" Tiếu Nhiễm khó hiểu nhìn Cố Mạc.

"Anh cũng có giá trị nên em phải là đại phú bà mới đúng giá trị của em! Bà tỷ phú, em có muốn nuôi anh hay không?" Cố Mạc cười mê hoặc, dáng vẻ xấu xa của anh thật sự hấp dẫn người.

"Muốn em nuôi anh sao? Anh có ưu thế gì mà đòi em nuôi chứ?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm hỏi lại.

"Văn – anh có thể dạy học. Võ – có thể dùng trên giường. Vào được phòng bếp, lên được phòng...... " Cố Mạc mặt dày liệt kê ưu điểm của bản thân, cô gắng thuyết phục Tiếu Nhiễm.

"Chú à, lời anh nói thúi quá!" Tiếu Nhiễm che miệng, nghịch ngợm cười nói. Thật sự cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ vô lại, tự cao tự đại của Cố Mạc, thật sự là kinh mà!

"Không nuôi anh là tổn thất của em đó!" Cố Mạc tiếc nuối, thở dài, "Ăn cơm!"

"Nếu anh hầu hạ khiến em vui vẻ, em sẽ nuôi anh!" Tiếu Nhiễm cười khẽ nhìn Cố Mạc, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng.

"Hầu hạ như thế nào đây?" Cố Mạc cúi đầu ghé vào tai Tiếu Nhiễm, thì thầm bên tai cô: "Em cứ nói đi, đảm bảo sẽ khiến em hài lòng!"

Tiếu Nhiễm xấu hổ đẩy mặt Cố Mạc ra: "Ăn cơm tử tế đi!"

Cố Mạc cười, hôn một cái lên môi Tiếu Nhiễm rồi mới vui vẻ ngồi về vị trí, bắt đầu dùng cơm.

Tiếu Nhiễm nhìn một bàn đồ ăn ngon mà không nỡ ăn. CÔ cảm thấy những món ăn này không phải là cơm mà có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật. Quả bí đỏ kia giống như chiếc xe ngựa của Cinderella. Mà cô hi vọng mình chính là Cinderella đánh rơi chiếc giày thủy tinh chờ đợi hoàng tử tìm ra mình.

Cố Mạc không ngừng gắp cho Tiếu Nhiễm đồ ăn, dặn cô phải ăn nhiều.

"Ông xã...... " Sau khi ăn xong, Tiếu Nhiễm rúc vào trong lòng Cố Mạc, đột nhiên cảm thấy buồn phiền. Hạnh phúc như vậy có thể được bao lâu đây?

"Ừm! Hử?" Cố Mạc buông tài liệu trong tay xuống, cúi đầu nhìn cô một cái.

"Năm ngày nữa là đến lễ kết hôn của chúng ta, em lại cảm thấy hạnh phúc hiện tại không thật chút nào, trong lòng luôn cảm thấy lo sợ, bất an!" Tiếu Nhiễm cũng không biết lý giải tâm trạng của cô hiện giờ. Rõ ràng vừa rồi cô còn cảm động vì có một đêm Giáng Sinh quá lãng mạn, nhưng bây giờ lại lo lắng đây chỉ là một giấc mộng đẹp, khi tỉnh dậy thì tất cả mọi thứ chẳng còn gì.

"Đây là dấu hiệu điển hình của chứng bệnh sợ kết hôn. Tự mình dọa mình, em đừng sợ!" Cố Mạc cúi đầu hôn lên trán Tiếu Nhiễm, giọng nói cực kỳ quan tâm.

"Đúng là không an tầm về anh mà! Vậy cách chữa như thế nào đây?" Tiếu Nhiễm nằm úp sấp lên người Cố Mạc, ảo não hỏi. Cô thừa nhận là đang tự dọa mình, nhưng mà cô không thể khống chế bản thân được.

"Nếu em đã rảnh rỗi mà suy nghĩ lung tung thế thì chúng ta làm chút chuyện khác đi!" Cố Mạc cầm điều khiển trên bàn, nhẹ nhàng ấn xuống, tất cả đèn đều vụt tắt. Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong lòng, nhiệt tình hôn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play