Ngày hôm sau, Cố Mạc kiên trì không cho Tiếu Nhiễm đi học, bá đạo xin phép giúp cô nghỉ học.

"Chú, em cũng không phải là mắc bệnh gì liên quan đến sống chết, xin nghỉ làm gì? Em chỉ là đau bụng kinh! Đau bụng kinh!" Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.

Nếu bị các bạn học biết nguyên nhân cô xin phép nghỉ học, còn không phải sẽ bị cười chết sao?

"Đau bụng kinh cũng là bệnh." Cố Mạc đạm mạc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, xong lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Tiếu Nhiễm không vui ngồi lên trên bàn, thành công rời lực chú ý của anh từ sổ ghi chép đến mình."Em muốn đi học!"

Hai tay Cố Mạc đưa vào nách Tiếu Nhiễm, thoải mái nhấc cô lên, chuyển qua chân anh: "Anh vì em mà nghỉ ngơi một ngày. Cho nên em càng phải nghe theo anh."

"Anh cơ bản là mặc kệ em!" Tiếu Nhiễm hừ lạnh nhìn Cố Mạc.

"Sau đó bỏ lại một mình em ở nhà đau đến phát khóc?" Cố Mạc hơi hất mày.

"Chuyện kia cũng đã bao lâu rồi mà?" Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói.

Cô không phải là một cô gái kiên cường, gặp phải ủy khuất hay đau đớn, cô đều muốn khóc. Cô thừa nhận chính mình bị ba chiều chuộng đến không biết khổ cực, đau đớn là gì, khuyết điểm đầy mình.

Hai tay Cố Mạc vòng qua eo nhỏ của Tiếu nhiễm, thân thể gắt gao áp lên lưng cô, giọng nói khàn đục nói: "Anh không cho em nhịn đau một mình, không cho em được rơi nước mắt."

Tiếu Nhiễm uất ức ôm lấy eo Cố Mạc, ý cười lặng lẽ xuất hiện nơi khóe mắt chân mày.

Cố Mạc hôn một chút lên trán Tiếu Nhiễm, sau đó lấy sổ ghi chép, lại tiếp tục làm việc.

Tiếu Nhiễm ngồi ở trong lòng Cố Mạc, mê muội nhìn ngắm bộ dáng Cố Mạc chăm chỉ làm việc.

...

Ngày thứ ba, đau bụng kinh của Tiếu Nhiễm tựa hồ nhẹ đi rất nhiều, Cố Mạc lúc này mới đồng ý để cho cô đến trường.

Cô vừa bước vào trường học, liền phát hiện ra rất nhiều bạn học đang chỉ trỏ nhìn cô.

Cô lo lắng cúi đầu nhìn bản thân mình một cái. Hôm nay cô ăn mặc cực kỳ bình thường, mấy người kia tại sao lại có biểu tình kỳ quái giống như đang đi thăm quan sở thú vậy?

Ngay tại lúc cô còn đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì Vương Giai Tuệ đột nhiên chạy đến bên người cô: "Tiếu Nhiễm!"

"Giai Tuệ." Tiếu Nhiễm vui vẻ nở nụ cười.

"Cậu hôm qua không thoải mái sao? Vì sao lại xin nghỉ bệnh?" Vương Giai Tuệ quan tâm hỏi han.

Tiếu Nhiễm đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Đau bụng kinh. Ông xã buộc tớ phải ở nhà nghỉ ngơi."

Vương Giai Tuệ thoáng thả lỏng. Cô thật tâm nhắc nhở Tiếu Nhiễm: "Tiếu Nhiễm, chuyện ngày đó cậu cùng lớp trưởng đến phòng y tế, liền bị Hạ Minh Minh phát tán lên web forum. Sau đó, hiện tại toàn bộ trường học đều truyền tai nhau câu chuyện, nói hai người thừa dịp không có y sĩ tại đó, liền tới phòng y tế... Làm cái kia... Yêu."

Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt Vương Giai Tuệ cũng đỏ bừng, có chút xấu hổ.

"Hạ Minh Minh chết tiệt!" Tiếu Nhiễm tức giận nắm chặt quả đấm!

"Chủ nhiệm lớp chỉ sợ sẽ đến tìm cậu. Cậu nhanh giải thích rõ ràng với thầy Vương đi, nếu không chuyện này sẽ ngày càng đi quá đấy." Vương Giai Tuệ thật tâm nói.

Cô có chút tự trách bản thân mình, ngày đó nếu cô chạy đuổi theo, có lẽ Hạ Minh Minh sẽ không kịp đem chuyện tình phát tán đến trên web forum rồi.

Cô đã đáp ứng Cố Mạc, sẽ chăm sóc cho Tiếu Nhiễm thật tốt, kết quả lại nuốt lời....

"Cảm ơn cậu! Giai Tuệ, thanh giả tự thanh! Tớ sẽ không để cho Hạ Minh Minh một bước lại muốn tiến thêm một thước.” Tiếu Nhiễm vỗ vỗ bả vai Vương Giai Tuệ, khí phách nói.

"Hại Minh Minh này, càng ngày càng không hiểu chuyện rồi!" Vương Gia Tuệ thở dài.

Cô thực sự rất hối hận khi đã kết bạn với Hạ Minh Minh này, cũng cực kỳ hối hận khi đã thông đồng với Hạ Minh Minh làm bậy.

"Tớ đi tìm chủ nhiệm lớp." Tiếu Nhiễm nói xong, liền chạy lên phòng làm việc của giáo viên.

Vừa vào văn phòng, cô liền nhìn thấy Ninh Hạo đang đứng ở trước mặt thầy Vương nhận giáo huấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play