Nhìn thấy Ninh Hạo và Tiếu Nhiễm đi vào phòng y tế, Hạ Minh Minh chụp ảnh, sử dụng tài khoản nặc danh phát tán lên các diễn đàn. Khhi Vương Giai Tuệ đến nơi thì cô ta đã làm xong tất cả, đang định phủi mông bỏ đi.
"Hạ Minh Minh, bạn lại làm cái gì?" Vương Giai Tuệ lạnh lùng nhìn Hạ Minh Minh, không hiểu tại sao cô ta lại cố chấp như vậy.
"Tao đau bụng! Đến phòng y tế!" Hạ Minh Minh tỏ thái độ không cần cô lo nhìn Vương Giai Tuệ.
"Đưa di động cho tôi!" Vương Giai Tuệ giơ tay, nói với Hạ Minh Minh.
"Dựa vào cái gì chứ?" Hạ Minh Minh cao ngạo hỏi.
"Minh Minh, tuy gia thế bạn tốt hơn tôi nhưng cả hai chúng ta có hợp sức cũng không động đến được một cái móng tay của Tiếu Nhiễm! Cô ấy thật sự là người chúng ta không thể đắc tội được. Bạn tỉnh táo lại chút đi!" Vương Giai Tuệ tận tình khuyên bảo Minh Minh.
"Mắt nào của mày thấy tao hại Tiếu Nhiễm hả?" Hạ Minh Minh ngạo mạn hỏi.
"Vậy tại sao bạn không chịu đưa di động cho mình?" Vương Giai Tuệ tức giận trừng mắt nhìn Hạ Minh Minh.
Hạ Minh Minh cười di động, dáng vẻ cực kỳ vô tội: "Tao chưa làm gì cả? Không tin mày cứ kiểm tra đi!"
Vương Giai Tuệ mở phần ảnh, cũng không có ảnh chụp mà cô ấy nghĩ, thả lỏng một chút. Xem ra Hạ Minh Minh không hư hỏng như cô tưởng.
Cô ấy trả lại di động cho Hạ Minh Minh, lạnh lùng nói: "Giai Tuệ, hi vọng bạn có thể tỉnh táo một chút. Lần này không tra ra cái gì thì không có nghĩa lần sau cũng không tra được!"
"Mơ tưởng!" Hạ Minh Minh cười đắc ý rời đi.
Vương Giai Tuệ quay đầu nhìn bóng lưng của Hạ Minh Minh.
Đặt Tiếu Nhiễm nằm trên giường phòng ý tế, Ninh Hạo lặng lẹ rời đi,
Vừa mở cửa, cậu nhìn thấy Vương Giai Tuệ đang dựa lưng trên tường, có vẻ rất buồn ngủ.
"Vương Giai Tuệ?" Cậu nhỏ giọng gọi một tiếng.
"Dạ!" Vương Giai Tuệ theo phản xạ có điều kiện đứng thẳng người, mở to mắt nhìn xung quanh. Sau khi định thần lại, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Ninh Hạo: "Lớp trưởng, giật mình có thể chết người đó! Bạn có biết không hả?"
"Bạn cũng biết mình không có ý!" Ninh Hạo lạnh nhạt nói.
"Đúng vậy, con trai của thị trưởng làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của dân chúng!" Vương Giai Tuệ ngậm miệng, không tự giác gật đầu một cái.
Ninh Hạo không buồn bực chút nào lại còn vui vẻ cười rộ lên.
Nhìn thấy Ninh Hạo cũng đứng dựa vào tường như mình, Vương Giai Tuệ sửng sốt: "Lớp trưởng, trường học lớn như vậy, bạn đừng nói với mình là không tìm được chỗ đứng nên mới phải chạy đến trước cửa phòng y tế nha!"
"Hình như vậy! Không phải bạn cũng đứng đây sao?" Ninh Hạo nhàn nhạt cười lên.
Vương Giai Tuệ mang dáng vẻ ‘thua bạn’ nhìn Ninh Hạo, rồi im lặng không nói thêm gì.
"Sức khỏe đỡ hơn chút nào chưa?" Ninh Hạo nhìn Vương Giai Tuệ một cái, quan tâm hỏi.
"Lớp trưởng, đã qua lâu như vậy mà bạn mới nhớ đã gây tổn thương cho mình sao? Minh nên vui vẻ hay cảm thấy đau lòng đây?" Vương Giai Tuệ trêu chọc.
Nếu người bị thương là Tiếu Nhiễm, chắc chẳn cậu ấy sẽ không lạnh lùng như vậy, nhất định ngày nào cũng hỏi han.
Đây là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
"Không có cơ hội!" Ninh Hạo cười nhạt một tiếng, "Mình là nam sinh không thể nào đuổi theo một bạn nữ hỏi bụng bạn còn đau không?"
Vương Giai Tuệ cười rộ lên: "Tha thứ cho bạn!"
"Cảm ơn!" Ninh Hạo nghiêm trang nói cảm ơn, giống như cảm thấy bản thân thật sự phạm lỗi lớn.
Vương Giai Tuệ ôm bụng cười to.
"Tiếu Nhiễm ở bên trong sao?" Cười thỏa mãn, Vương Giai Tuệ hỏi.
Ninh Hạo nhướng mày lên, "Bạn muốn làm gì?"
"Bạn đừng hiểu lầm. Vừa nãy, mình thấy Hạ Minh Minh đứng lén lút ở đây cho nên nhắc nhở bạn một chút!" Vương Giai Tuệ nói xong, xoay người tránh đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT