Tiếu Nhiễm nhìn thấy hộ lý đặc biệt mang theo hộp cơm tiến vào, cô lập tức tới nghênh đón, nhận lấy hộp cơm: "Chị Thẩm, để em."
"Có thể chứ?"Hộ lý nhìn qua thiếu nữ yểu điệu, lo lắng hỏi.
Loại thiên kim tiểu thư đã quen sống an nhàn này có thể hầu hạ người khác sao?
"Không thành vấn đề. Chị cũng mệt một ngày rồi, nghỉ ngơi lát đi." Tiếu Nhiễm cầm lấy hộp cơm, đi về phía giường ba mình.
Tiếu Bằng Trình đầy yêu thương nhìn con gái mình.
Nếu ngày hôm qua không cố hết sức thì ông hiện tại đã không thấy được con gái bảo bối của mình rồi.
Tiếu Nhiễm một bên đút cho Tiếu Bằng Trình, một bên kể cho ông nghe những chuyện lý thú ở trường học, đùa đến khi tâm tình Tiếu bằng Trình tốt hẳn lên, bất tri bất giác cũng đã ăn rất nhiều.
"Ăn đủ rồi." Tiếu Bằng Trình ôm lấy cái bụng, cười nói.
"Ăn nhiều một chút mới nhanh khôi phục." Tiếu Nhiễm lại gắp thêm một miếng tôm nữa đưa tới trước mặt Tiếu Bằng Trình.
"Thực không ăn nổi nữa rồi. Một miếng cuối cùng thôi nhé." Tiếu Bằng Trình không có cách cự tuyệt nụ cười ngọt ngào của con gái.
"Còn lại để con ăn vậy." Tiếu Nhiễm ngồi trở lại trên ghế dựa, nghĩ muốn ăn hết số thức ăn còn lại.
Tiếu Bằng Trình ngăn cản: "Nguội rồi. Chờ một lát Cố Mạc đến đây, để thằng bé dẫn con đi ăn."
"Anh ấy tới ạ?" Tiếu Nhiễm bồn chồn hỏi.
"Nghe nói con đến bệnh viện, con rể liền gọi điện thoại cho ba nói lét nữa sẽ qua." Tiếu Bằng Trình cười đáp.
"Anh ấy làm sao mà biết?" Tiếu Nhiễm khó hiểu chớp chớp mắt.
Trong suốt quá trình Tiểu Trương lái xe đến đây cũng chưa từng gọi điện thoại cho Cố Mạc a!
Cố Mạc làm sao có thể biết được chứ, lại còn trước khi cô đến bệnh viện liền gọi điện nói cho ba biết.
"Ba nghĩ, con rể là phái người đến bảo vệ con." Tiếu Bằng Trình vô cùng thông minh đã đoán được nguyên nhân.
"Đây có vẻ giống tác phong của anh ấy." Tiếu Nhiễm cười khẽ nhăn mũi.
Cố Mạc muốn làm việc gì cũng chưa từng đặt bên miệng, mà là trực tiếp làm.
"Cố Mạc như vậy là thương con, nếu ngày nào đó ba thực sự phải đi, cũng có thể mỉm cười nơi chín suối rồi." Tiếu Bằng Trình cảm khái nói.
Tiếu Nhiễm đặt hộp cơm đến trên bàn, nằm úp sấp trên đùi Tiếu Bằng Trình, làm nũng nói: "Mỉm cười nơi chín suối thì có gì hay chứ? Sống lâu trăm tuổi mới tốt! Ba, ba sẽ vẫn mãi ở bên cạnh con nhé."
"Được!" Tiếu Bằng Trình vỗ về mái tóc của con gái, thanh âm có chút run rẩy cười nói.
Ông làm sao có thể bỏ lại Tiếu Nhiễm chứ?
Cô là người duy nhất trên đời này ông còn chưa an tâm.
Ngay tại lúc hai cha con đang vui vẻ trò chuyện, một vị cảnh sát dẫn theo Tiếu Lạc đi vào phòng bệnh: "Tiếu tiên sinh, thân thể đã khá hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Tiếu Bằng Trình cười ngẩng đầu, thời điểm nhìn thấy Tiếu Lạc, ông lập tức giận đến tái mặt, "Sao mày lại tới đây?"
"Ba, ba đừng nóng giận." Tiếu Nhiễm nhìn thấy em gái, lập tức lo lắng an ủi ba, sợ ông lại bị kích động đến phát bệnh.
"Ba!" Tiếu Lạc khóc quỳ đến bên giường, "Con thực không biết mẹ sẽ làm nhiều chuyện sai trái như vậy. Bà ấy đã bị cảnh sát truy nã, con hiện tại không có chỗ để đi, ngay cả sống như thế nào cũng trở thành một vẫn đề. Ba, con là con gái của ba, cầu xin ba khoan hồng độ lượng, thu lưu con gái.”
"Mẹ cô lừa được công ty nhiều tiền như vậy, bà ta cò mặc kệ cô sao?" Tiếu Nhiễm phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiếu Lạc.
"Em không biết..." Tiếu Lạc vừa khóc lóc vừa nói, "Mẹ em đã mất tích mấy ngày nay, e ngay cả tiền ăn hằng ngày đều phải mượn bạn học."
"Tiếu tiên sinh, hiện tại ngài là người giám hộ duy nhất theo phát luật có thể chiếu cố Tiếu tiểu thư." Cảnh sát khó xử nhìn Tiếu Bằng Trình.
"Cảnh sát Phương, cám ơn." Tiếu Bằng Trình nói lời cảm ơn với cảnh sát, "Chuyện nhà tôi, khiến cậu phải chê cười rồi."
"Con gái ngài vẫn còn nhỏ, cha con các người cứ từ từ tâm sự.Tôi còn có vụ án đang chờ." Vị cảnh sát tiện thể nhìn đồng hồ, sau đó nói lời tạm biệt với Tiếu Bằng Trình.