Editor: Nhã Y Đình

Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, ngồi ở trước cửa sổ nhìn bóng cây đung đưa trong vườn hoa.

"Bé con, cảm ơn em!" Cố Mạc khẽ hôn lên mái tóc của Tiếu Nhiễm, cảm động nói.

Tiếu Nhiễm quay đầu nhìn Cố Mạc, cười nói: "Cảm ơn em gì cơ? Lúc sinh nhật em, anh đã đưa bao nhiêu quà tặng quý giá như vậy. Em chỉ làm một cái bánh ngọt tặng cho anh!"

"Khác nhau! Tiền có thể mua được gì đó thì vẫn rẻ!" Cố Mạc xoay người Tiếu Nhiễm lại, cười, búng nhẹ lên mũi cô, "Tình cảm của em thì không thể mua được bằng tiền!"

"Anh thích là tốt rồi!" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nhăn mũi.

Lúc trước, cô định tặng anh một món quà đắt tiền nhưng nghĩ lại vì công ty ba đang gặp khó khăn về tài chính, cô không thể vòi vĩnh, toàn bộ tiền cô tiêu hiện giờ đều là của Cố Mạc. Dùng tiền của anh, tặng quà cho anh thì không thể hiện thành ý của cô lắm. Cho nên, cô quyết định tự làm tặng anh một chiếc bánh ngọt.

"Anh rất thích!" Cố Mạc ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm.

Anh đau lòng vì cô nhưng cũng được cô chữa lành.

Ông trời bày cho anh một kiếp nạn này nhưng không ngờ rằng cô lại chính là chìa khóa.

Lúc này, di động của Cố Mạc lại vang lên.

Anh lấy di động, nhìn thấy một dãy số, không chút do dừ liền ngắt máy.

"Mẹ nuôi?" Tiếu Nhiễm cẩn thận hỏi lại. Thấy Cố Mạc gật đầu, cô níu chặt áo anh: "Có lẽ có việc gì đó!"

"Anh đã không làm bác sĩ 6 năm rồi. Em nghĩ rằng anh còn giỏi hơn cả Ứng Mẫn sao?" Cố Mạc vò tóc Tiếu Nhiễm, cười nói, "Cho dù thật sự có việc thì Ứng Mẫn vẫn có thể giải quyết được!"

"Nếu không phải do sự cố lần trước thì chị Ứng Mẫn vẫn là nóng cốt ở khoa thần kinh bệnh viện XX!" Tiếu Nhiễm mím môi dưới, lo lắng nói: "Nhưng mà, vấn đề em lo không phải là sức khỏe của mẹ nuôi!"

"Chỉ cần bác ấy bình tĩnh là được!" Cố Mạc nghiêm túc nói.

Anh chăm sóc bác gái là xuất phát từ lòng chân thành nhưng bà ấy không cảm động, lại chỉ biết oán giận.

"Dù anh quyết định gì, em cũng ủng hộ anh!" Tiếu Nhiễm ôm Cố Mạc, úp mặt vào ngực anh.

Cô hiểu ý anh.

Tuần trước, cô bị mẹ nuôi làm phỏng, cô cũng cảm nhận thấy bà ấy thay đổi, không còn là vị trưởng bối hiền lành nữa.

Là do oán niệm quá sâu sao?

Không định để Tiếu Nhiễm suy nghĩ đến bác gái mà đau lòng Cố Mạc nhìn vào chỗ ánh sáng đỏ trong vườn hoa, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, ánh sáng đỏ lập tức tắt ngúm.

Cố Mạc bế Tiếu Nhiễm, đẩy cửa sổ sát dất, đi vào vườn hoa.

"Cố Mạc, anh định làm gì?" Tiếu Nhiễm ôm cổ Cố Mạc, khó hiểu hỏi.

"Đi bơi!" Cố Mạc nhẹ nhàng cười.

"Hơn nửa đêm rồi con bơi cái gì chứ?" Tiếu Nhiễm đẩy Cố Mạc, "Em muốn về phòng!"

"Tối nay đẹp như vậy, không thể lãng phí!" Cố Mạc ném Tiếu Nhiễm vào bể bơi rồi cũng nhảy vào trong đó.

Tiếu Nhiễm ngoi lên khỏi mặt nước đã bị Cố Mạc đè tại thành bể bơi, hôn ngấu nghiến.

"Quần áo của em.....ướt cả rồi....." Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.

Cô chỉ mặc một bộ váy liền, vừa rơi xuống nước đã ướt đẫm, có thể nhìn xuyên thấu hết cả.

"Trừ anh thì không ai thấy được!" Cố Mạc mị hoặc nói.

"Camera....." Tiếu Nhiễm thẹn thùng trả ời.

"Đã tắt." Cố Mạc chỉ vào chỗ nào đó, "Không tin em xem đi!"

Tiếu Nhiễm nhìn theo ngón tay của Cố Mạc, quả nhiên không thấy tia hồng ngoại đâu nữa.

Cố Mạc tiến sát Tiếu Nhiễm, cúi đầu, cười mị hoặc. "Đêm nay ngay cả tắm khỏa thân cũng được!"

"Tắm khỏa thân cái đầu anh ý!" Tiếu Nhiễm đẩy người Cố Mạc ra, xoay người lặn xuống, nhanh chóng bơi đi xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play