Editor: Quỷ Quỷ

Tần Viễn Chu đi xã giao đến tận đêm, về đến nhà đã khuya lắm rồi.

Sợ làm quấy rầy ba mẹ, anh nhón chân đi lên lầu.

Tưởng Cố Tương đã đi ngủ, anh mở cửa phòng thì nhìn thấy cô đang ngồi trên giường, đặt laptop lên đùi viết sách, liền kinh ngạc hỏi:”Sao vẫn còn chưa ngủ?”

“Chờ anh.” Cố Tương khép laptop lại, để qua một bên, nhảy xuống giường chạy đến trước mặt Tần Viễn Chu, giúp anh cởi cà vạt, ngửi thấy mùi rượu trên người anh thì nhăn mũi, “Thật hôi!”

Tần Viễn Chu lột áo sơ mi ra, ôm lấy Cố Tương, giọng nói mê hoặc nói:”Tắm rồi lại thơm!”

“Em nói mùi rượu cơ!” Cố Tương thấy Tần Viễn Chu bế cô đi vào nhà tắm, lập tức đỏ mặt kháng nghị.

“Đêm nay uống nhiều thêm mấy chén. Nhưng không say đến mức không bế được em.” Tần Viễn Chu cười đá văng cửa nhà tắm, bế cô đi vào.

“Em đã tắm rồi!” Cố Tương muốn thoát khỏi vòng tay của Tần Viễn Chu, đôi môi đỏ mọng lại bị anh che lại.

Tuy rằng không muốn, nhưng anh lại không thể không bỏ lại cô, nhận được một cuộc điện thoại gọi đi lãnh đạo thị sát.

Trước kia anh làm việc không biết mệt mỏi, nhưng hôm nay anh muốn được thải mái một chút không muốn làm gì, ở nhà chăm sóc Cố Tương.

Cố Tương làm anh trở thành một người đàn ông lưu luyến gia đình.

Cô không giống như những người bạn trước kia của anh, không làm cho anh thấy chán nản, trái lại ở bên cô càng lâu, càng bị cô mệ hoặc.

Yêu bao nhiêu cũng không đủ.

Có thể hình dung suy nghĩ của anh giờ phút này, e chỉ có mấy chữ kia.

Cố Tương bị mùi rượu trong miệng Tần Viễn Chu làm cho say, luyến tiếc đẩy anh ra.

“Hôm nay uống rất nhiều rượu nhưng anh không hề say, nhưng em lại làm cho anh say.” Tần Viễn Chu khàn giọng nỉ non trên môi Cố Tương.

“Không phải là do rượu có tác dụng chậm sao?” Cố Tương ôm cổ Tần Viễn Chu, khẽ cười hỏi. Cô thật vui khi anh say vì cô.

“Rượu còn không có mị lực lớn như vây mê hoặc được anh.” Tần Viễn Chu quăng Cố Tương vào bồn tắm lớn…..

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Tần Viễn Chu ôm Cố Tương, dịu dàng xoa lưng cô rồi hỏi:”Nói cho anh nghe ấn tượng của em về mẹ anh đi.”

“Phu nhân nhà giàu.” Cố Tương mím môi, nghiêm túc trả lời. Đây là những từ ngữ chuẩn xác nhất mà cô tìm mãi trong đầu. Mẹ Tần là một phu nhân tiêu chuẩn nhà giàu có, đối với cô tuy không đến mức ác độc, nhưng làm cho người ta cảm giác được sự ưu việt và ngạo mạn trời sinh.

“Xem ra mẹ anh làm khó dễ em rồi.” Tần Viễn Chu hôn lên trán Cố Tương, vô cùng áy náy nói, “Thật xin lỗi. Anh không có cách nào thay đổi được ba mẹ. Anh sẽ đối tốt với em gấp đôi.”

“Cũng không hẳn là khó xử. Chỉ là thái độ có chút ngạo man. Có thể hiểu được.” Cố Tương cười xuề xòa. “Mẹ anh có thể không thể chấp nhận đứa con trai đáng kiêu hãnh của mình lại đãn theo một cô gái béo gia thế bình thường bằng cấp không cao về nhà.”

“Em không béo, là đầy đặn.” Tần Viễn Chu ôm thắt lưng Cố Tương cười nói. Hông của cô có lẽ cũng không nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể dùng từ “mượt mà” để hình dung. Chữ béo này vô duyên với cô. “Anh yêu ở yêu tinh như em là dáng người mượt mà này.”

“Yêu bao nhiêu?” Cố Tương cắn môi, cười liếc nhìn Tần Viễn Chu.

“Hận không thể chết ở trong lòng em.” Tần Viễn Chu cắn môi Cố Tương, giọng khàn khàn nói.

“Không được. Mẹ anh sẽ hận em đến chết.” Cố Tương cười lui ra phía sau, kéo chăn buộc mình lại.

Tần Viễn Chu nhíu mi, nghênh đón nụ cười khiêu khích của Cố Tương, bá đao xông đến:”Là anh muốn yêu em, em nghĩ đến mẹ anh làm gì?”

Nói xong, dục vọng lần thứ hai lại bùng lên trong anh………..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play