Editor: Chi Misaki

Cố Mạc ngồi ở trên ghế sofa trong vòng khách, một bên cùng ba nhàn nhã chơi cờ, một bên nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ.

"Nổi gió rồi.Xem ra trời lại sắp mưa to." Cố Hoài Lễ cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

"Trời mưa xuống là muốn giữ khách sao." Cố Mạc nhíu mày cười nói.

Cố Hoài Lễ nghe thấy con trai nói liền quay đầu, liền thấy Tần Viễn Chu nắm tay Cố Tương từ trên lầu đi xuống.

"Bác trai, cũng không còn sớm. Cháu xin phép được về ạ." Tần Viễn Chu khách khí nói với Cố Hoài Lễ.

"Nhìn trời như sắp đổ mưa rồi, lái xe cũng không an toàn. Đêm nay cậu ở lại đi. Lầu ba còn phòng khách, chỉ là có chút đơn sơ." Cố Hoài Lễ lạnh nhạt nói."Hi vọng Tần thiếu gia không ghét bỏ."

"Bác trai, bác gọi thẳng tên cháu là được ạ." Tần Viễn Chu nhìn thoáng qua Cố Tương, do dự nói, "Cháu lần đầu tới nhà..."

"Trên tay em gái tôi nuôi từ bé cũng đã đeo nhẫn của cậu, còn có cái gì không thể?" Lúc này Cố Nhiên đột nhiên xuất hiện ở trên bậc thang, trêu trọc cười nói."Xem kìa! Trời cũng đã mưa! Anh nói này, em rể, đây là ông trời muốn cậu ở lại."

Ngoài cửa sổ, quả nhiên mưa gió đã bắt đầu nổi lên.

"Ý trời." Cố Nhiên đi qua bên cạnh Tần Viễn Chu, cười nói.

Cố Tương nhìn thấy trời thực sự mưa to, liền ôm lấy cánh tay Tần Viễn Chu: "Mưa rất lớn,anh ở lại đi. Phòng khách lầu ba không có ai ở, em đi dọn cho anh."

"Cảm ơn." Tần Viễn Chu đầy ý cười nhìn Cố Tương.

"Đừng cho là em có thể dọn sạch sẽ, em không biến nó bẩn hơn đã là phúc khí của anh rồi đấy.”Cố Tương làm mặt quỷ với Tần Viễn Chu, sau đó chạy nhanh lên lâu.

Tần Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh Cố Mạc, nhìn anh cùng Cố Hoài Lễ chơi cờ, an tĩnh không nói chuyện.

Cố Mạc cầm một quân cờ, nói với ba mình: "Chiếu tướng!"

"Đợi một chút!" Cố Hoài Lễ ngăn lại quân cờ Cố Mạc muốn thả xuống, nói với Tần Viễn Chu, "Viễn Chu, cháu qua bên này nhìn xem, bác còn có cơ hội thắng không."

"Ba, ba chơi lại!" Cố Mạc bất mãn nhíu mày.

"Ngẫu nhiên một lần." Cố Hoài Lễ làm như đang suy nghĩ nước đi."Viễn Chu, cháu cảm thấy bác hạ cờ ở đây được không?"

"Bác đã bị anh cả ăn luôn rồi." Tần Viễn Chu chỉ chỉ, cười nói, "Bác hạ cờ ở đây thử xem."

"Tuyệt!" Cố Hoài Lễ đặt cờ xuống xong liền nhìn thấy phần thắng nắm chắc trong tay, thoải mái cười to."Viễn Chu, tài đánh cờ của cháu khá được đấy."

"Trước đây cháu thường bị bắt bồi ông nội chơi cờ, cho nên cũng có hiểu chút da lông thôi ạ." Tần Viễn Chu khiêm tốn nói.

Lúc này, bên ngoài trời liền vang tiếng sét lớn. Cố Mạc lập tức đặt xuống cờ xuống, nói với Tần Viễn Chu: "Cậu bồi ba chơi cờ. Anh lên lầu xem Tiểu Nhiễm chút."

"Anh cả đây là lo sợ bà xã của mình bị tiếng sét làm cho tỉnh dậy.Em rể, cậu cũng phải học một chút, trở về còn biết cách yêu thương em gái anh." Cố Tương vỗ vỗ bả vai Tần Viễn Chu, không nén nổi cười nói.

"Là nên học tập ạ." Tần Viễn Chu nhìn theo bóng lưng Cố Mạc đã chạy lên tầng, cười nói.

Anh lúc trước vẫn không rõ em họ Ninh Hạo của mình thua ở điểm nào, hiện tại thì đã rõ rồi. Cậu ấy không chỉ thua ở cơ hội mà còn thua ở từ tâm.

So với Cố Mạc, thằng bé còn kém xa.

Không chỉ không có kinh nghiệm chăm sóc con gái, mà ngay cả dây thần kinh cũng có chút thô.

Cố Tương vì anh mà phải ở tận bên thành phố B, cũng sẽ chỉ có một mình anh là người yêu thương cô. Nếu như anh không dụng tâm lo lắng, bảo vệ cô, cô chắc chắn sẽ bị tổn thương. Anh biết một người sáng tác văn như cô tâm hồn sẽ rất nhảy cảm.

Cố Hoài Lễ liếc nhìn Tần Viễn Chu: "Nếu không phải tiểu Tương vô cùng thích cậu, tôi cũng sẽ không để con gái gả đến nơi xa xôi như vậy."

"Bác trai, cháu sẽ cố gắng thường xuyên mang Tiểu Tương về thăm bác." Tần Viễn Chu thành thật nói.

Cố Hoài Lễ cùng Cố Nhiên bắt đầu tiến hành giáo dục đối với Tần Viễn Chu, dậy cho anh cách giữ lửa trong hôn nhân, nói cho anh cách phải làm như thế nào để chung sống cùng Cố Tương, Thời điểm con bé tức giận thì phải dỗ giành như thế nào, con bé thích ăn cái gì, thích nghe nhạc gì....

Tần Viễn Chu thật tâm lắng nghe, đem những lời hai người nói ghi tạc vào trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play