Cố Tương nằm nhà nửa tháng, chân bị thương rốt cục cũng khỏi đến mức có thể khiêu vũ được rồi.
Tâm trạng của cô rất tốt, lái xe đến quán bar quen thuộc.
Cô đang định dừng xe vào một ô, thì ô đó lại bị một chiếc Hummer cướp mất. Đối phương không chút khách khí lái xe thật nhanh rồi dừng đúng chỗ đó, hại cô thiếu chút nữa thì tông vào.
Cô tức giận xuống xe, đạp hai cái vào chiếc Hummer:”Khốn kiếp! Có biết thế nào là thứ tự trước sau không?”
Trần Lương mở cửa xe, thì nhìn thấy một người phu nữ như kẻ điên đá vào xe mình.
Anh lạnh lùng nói:”Thưa cô, người đỗ xe ở đây trước là tôi.”
Cố Tương phẫn nộ xoay người trợn mắt nhìn, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của đối phương thì lập tức sửng sốt:”Hai gạch ba sao? Ô này là tôi nhìn thấy trước, anh dựa vào cái gì mà tranh với tôi?”
Đừng tưởng rằng anh ta là đội trưởng thì cô sẽ sợ.
Cô muốn toàn lực đấu lý với anh ta!
“Tính tình đại tiểu thư không tồi.” Trần Lương cười cười.
“Cái gì mà tính đại tiểu thư? Rõ ràng là anh bá đạo đoạt chỗ đỗ xe của tôi!” Cố Tương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cô Cố, tôi là người đứng ở đây trước, cho nên người tới trước là tôi.” Trần Lương nói xong liên đeo kính mắt vào, kiêu hãnh đi qua trước mặt Cố Tương.
Cố Tương quá tức giận, túm lấy tay Trần Lương, lại không ngờ bị anh dễ dàng chế trụ lại.
Tay bị Trần Lương bắt quặp ra sau lưng, Cố Tương không giãy dụa được, chỉ có thể phẫn nộ trừng mặt:”Buông tay ra!”
“Đừng dễ dàng động thủ với lính đặc chủng.” Trần Lương lạnh lùng nhìn Cố Tương tràn ngập uy hiếp nói, “Đó là tôi đã thủ hạ lưu tình, nếu không cô đã nằm đo đất rồi.”
Cố Tương hoàn toàn không đếm xỉa đến sự uy hiếp của Trần Lương, con người linh hoạt đảo quanh, nở nụ cười. Trần Lương còn đang nghĩ cô đã hiểu bản thân bị uy hiếp đang định buông tay thì cô lại la lớn: “Cảnh sát bắt nạt dân thương!”
Người qua đường nghe thấy Cố Tương nói xong, lập tức dừng lại vây xem, cúi đầu xì xào bàn tán.
“Anh dám khinh người! Anh cho rằng anh lái xe công vụ thì giỏi lắm sao? Anh dám khinh người! Khinh dân thường!”
Trần Lương tức giận muốn bịt miệng cô, cô đang muốn mở miệng kêu to thì anh đã quyết đoán cúi đầu, hung hăng che lại đôi môi làm anh bực mình kia.
Cố Tương giận dữ đánh và ngực Trần Lương.
Trần lương vừa buông cô ra, cô liền tức giận rống to:”Trần Lương, đồ khốn kiếp!”
“Cố Tương, anh biết anh sai rồi. Tha thứ cho anh, ngay lúc này đây.” Trần Lương dùng ngón trở vuốt ve đôi môi của cô, mê hoặc nói.
Cố Tương trợn mắt nhìn Trần Lương:”Anh….anh có ý gì?”
“Anh biết anh đã làm em tức giận, anh xin lỗi. Lần sau em không được nói như vậy nữa. Vợ à, thư thứ cho anh nhé.” Trần Lương cô gắng để cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Cách đó không xa, có một người đàn ông đeo kính gọng vàng vẻ mặt mất mát nhìn thấy tất cả, nghe thấy câu nói của Trần lương thì nắm chặt tay, xoay người biến mất trong đám đông.
Người qua đường nghe thấy lời nói của Trần Lương cũng đều tản ra.
“Hóa ra là một đôi đang cãi nhau.”
Cố Tương dùng sức tát Trần Lương một cái, tay lại bị anh nắm chặt lấy.
“Trần Lương, ai là vợ anh? Anh nói rõ ràng cho tôi!” Cố Tương oán hận trừng mắt nhìn Trần Lương.
Trần Lương ngạo mạn nhếch môi:”Nha đầu, muốn đấu với tôi, cô còn quá non!”
Nói xong, anh liền buông hai tay xoay người tránh ra.
Cố Tương tức giận nâng chân muốn hung hăng đá chiếc Hummer thì nghe được giọng nói uy hiếp của Trần Lương.
“Cô cứ việc đá. Đá xong rồi tôi có mới có thể gán cho cô tội phá hư xe công vụ.” Trần Lương nói xong, liền tiêu sái bước vào quán bar.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT