Editor: Nhã Y Đình

Ca phẫu thuật của Tưởng phu nhân coi như thành công, bà được đẩy vào phòng ICU.

Tiếu Nhiễm nhìn qua tấm kính thấy đầu Tưởng phu nhân quấn băng đầy đầu, đau lòng nói: "Thật đáng thương!"

"Bé ngốc! Đây là để chữa bệnh mà!" Cố Mạc xoa đầu cô, yêu chiều nói.

"Em hiểu. Nhưng em vẫn thấy dáng vẻ của bác gái rất đáng thương." Tiếu Nhiễm mím môi, buồn bã nói.

"Ca phẫu thuật còn thành công hơn anh tưởng rất nhiều!" Cố Mạc an ủi Tiếu Nhiễm, "Vui vẻ lên!"

"Ừm!" Tiếu Nhiễm gật đầu, "Ít nhất ca phẫu thuật thành công. Mẹ nuôi sẽ không giống ông ngoại đâu....."

Cố Mạc thấy Tiếu Nhiễm đau lòng, thương tiếc ôm cô vào lòng, "Không đâu! Bác gái sẽ không như vậy!"

"Nhất định phải bình an!" Tiếu Nhiễm nhìn Tưởng phu nhân trong phòng ICU, mắt ươn ướt nói.

Không thể có ai chết nữa.

Cho dù không phải vì cô, cũng không thể!

Cô muốn những người xung quanh cô, ai cũng bình an, mạnh khỏe!

"Đi thôi, anh đưa em về nhà!"

"Không cần! Em muốn ở đây cùng mẹ nuôi!" Tiếu Nhiễm lắc đầu.

"Em ở chỗ này cũng không ích gì. Phòng ICU không cho người nhà bệnh nhân vào. Hơn nữa, ca phẫu thuật rất thành công, em không cần lo lắng!" Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, "Nếu em muốn chăm sóc bác gái thì chủ nhật này đưa bác ấy vào phòng VIP!"

"Được rồi. Nếu mẹ nuôi có chuyện gì thì anh phải nói cho em biết!" Tiếu Nhiễm nghiêm túc nhìn Cố Mạc.

Hiện tại, cô ở đây cũng chỉ biết giương mắt nhìn, không thể giúp gì cả.

Cố Mạc nói đúng, chờ mẹ nuôi rời khỏi phòng ICU, cô sẽ đến chăm sóc bà.

——

Vương Giai Tuệ làm xong bài tập, đang cảm thấy buồn ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô giật mìn, nhẹ nhàng đi đến cửa, vừa định nhìn qua mắt mèo xem là ai thì nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Cố Nhiên.

"Tiểu Lạt Tiêu, mở cửa!"

Vương Giai Tuệ kinh ngạc mở cửa, "Cố Nhiên, sao anh lại tới đây?"

Cố Nhiên ôm Vương Giai Tuệ, mệt mỏi nói: "Vừa tan ca, mệt quá!"

"Mệt vậy còn đến chỗ em làm gì?" Vương Giai Tuệ bất đắc dĩ đẩy người nào đó ra, "Mau về nhà nghỉ ngơi đi!"

"Tuân lệnh!" Cố Nhiên đá một cái đóng cửa lại, rồi bế Vương Giai Tuệ vào phòng ngủ.

"Em bảo anh về nhà!" Vương Giai Tuệ đỏ mặt trách.

"Em ở đây!" Cố Nhiên ôm Vương Giai Tuệ cùng ngã xuống giường rồi nhắm mắt lại.

"Thật sự coi đây là nhà anh rồi à?" Vương Giai Tuệ thấy Cố Nhiên nằm úp sấp trên giường mà không nhúc nhích gì, dáng vẻ mệt mỏi muốn chết thì không nỡ đuổi người nữa. Cô đứng dậy, cởi giày cho anh, rồi còn đắp chăn cho anh nữa.

Lúc cô xoay người, muốn cất cặp cho anh thì bị Cố Nhiên túm chặt lại.

"Nằm với anh một lúc!" Giọng Cố Nhiên khàn khàn nói.

Hôm nay thật sự quá mệt, liên tục mổ mười mấy tiếng liền, tay cũng không giơ lên được. Nhưng mà ngày mai mẹ Giai Tuệ đã đi công tác về nên anh sẽ không có cơ hội ôm ấp cô nữa. Cho nên dù mệt đến mấy, anh cũng lái xe đến đây.

Anh cũng chẳng muốn làm gì, chỉ ôm cô như vậy thôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

Vương Giai Tuệ không dám nhúc nhích, sợ ảnh hưởng đến Cố Nhiên nghỉ ngơi.

Cô cứ nằm im như vậy, nhìn anh chìm vào giấc ngủ.

Làm bác sĩ chắc mệt lắm, xem ra cô không thể học y rồi.

Nếu cô cũng là bác sĩ thì không thể chăm sóc anh được. Nhìn anh mệt mỏi như vậy, cô cũng rất đau lòng.

Dược sĩ?

Công việc này có thời gian làm việc bình thường. Cô có thể nấu cơm, chờ anh tan ca.

Vương Giai Tuệ thỏa mãn cười.

Dù sao cô cũng không có ý định làm bác sĩ. Chỉ vì đồng ý với Cố Mạc, sau khi tốt nghiệp sẽ đến Mạc Y cho nên muốn học một ngành nào đó liên quan đến y thôi. Tập đoạn Bằng Trình là của ba Tiếu Nhiễm mở, tương lai nếu vào đó làm việc cũng không tính là vi phạm lời hứa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play