Editor: Nhã Y Đình

"Cố tổng! Tôi phải nói cho anh một chuyện cực kỳ đau lòng!" Trịnh Húc cực kỳ nghiêm túc nhìn Cố Mạc.

Cố Mạc nhướng mày, chờ Trịnh Húc nói tiếp.

"Lynda mang thai rồi! Cho nên sản phẩm của chúng ta không đạt tiêu chuẩn!" Dáng vẻ của Trịnh Húc cực kỳ đau lòng nhìn Cố Mạc.

"Cho nên....." Cố Mạc nhìn Trịnh Húc một cái, "Không phải cậu đang hợp tình hợp lý đứng đây nói cho tôi biết.....tin vui này chứ?"

"Chẳng lẽ anh không hài lòng sao?" Trịnh Húc cười hỏi.

"Hài lòng! An toàn gấp đôi!" Cố Mạc xấu xa cười.

Trịnh Húc cũng cười cười.

"Gọi trưởng phòng nghiên cứu phát triển sản phẩm tới cho tôi!" Cố Mạc lạnh lùng nói rồi đi vào văn phòng.

"Cố tổng, bất cứ nghiên cứu, phát minh gì thì cũng khó có thể thành công ngay lần đâu. Anh đừng quá tức giận!" Trịnh Húc vội vàng, cẩn thận nhắc nhở.

Cố Mạc nhíu mày: "Tôi đã mắc cậu sao?"

Trịnh Húc bạo dạn nói: "Anh không mắng cũng đủ dọa người rồi!"

"Xem ra tôi quá tốt với cậu!" Cố Mạc lạnh lùng khoanh tay nhìn Trịnh Húc.

"Tôi gọi điện thoại!" Trịnh Húc khẩn trương bỏ chạy.

Trịnh Húc rời, Cố Mạc cười thỏa mãn.

Sản phẩm không an toàn mới đúng là thành công của anh.

Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm nghe tin tức Lynda mang thai, trong lòng lo lắng. Lúc thang máy mở ra, vẫn còn nơm nớp lo sợ.

"Tổng giám đốc, là sai sót của tôi!" Anh ta vội vàng chủ động thừa nhận trách nhiệm, "Tôi chỉ nghĩ phải làm thật mỏng lại bỏ quên tác dụng chính của nó!"

Cố Mạc giơ tay ngăn cản đối phương.

Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm giật mình, cho rằng Cố Mạc chuẩn bị mắng: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp để cải tiến sản phẩm....."

"Có thể mỏng thêm một chút hay không?" Cố Mạc lạnh lùng mở miệng.

"Mỏng thêm sao?" Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triên sản phẩm thấp thỏm nhìn Cố Mạc. Mỏng như vậy đã không an toàn, còn mỏng hơn nữa thì càng khó đảm bảo sẽ an toàn nha.

"Cậu cứ làm một lượng lớn hàng mẫu đi, không cần an toàn, một điểm chú ý duy nhất là — siêu mỏng!" Cố Mạc thản nhiên nói.

"Ngài dùng không thoải mái sao?" Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm ngây ngốc hỏi. Đột nhiên anh ta nhớ có lần Trịnh Húc đóng gói một lượng lớn hàng mẫu, nói là Cố tổng yêu cầu. Đoán chừng Cố tổng đã dùng thử rồi.

Cố Mạc xấu hổ ho khan một tiếng, "Mỏng thêm chút nữa thì càng tốt!"

Trịnh Húc thật muốn cười to.

Những người làm nghiên cứu này thật sự không có đầu óc. Những thứ mạnh mẽ vậy mà cũng hỏi rõ. Khiến cho Cố tổng ngàn năm không thay đổi vẻ mặt xấu hổ rồi.

"Cố tổng muốn có em bé!" Trịnh Húc nhỏ giọng thì thầm bên tai tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm, "Càng mỏng càng tốt. Không cần lo đến chất lượng!"

"Hiểu rồi!" Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm hiểu ra, "Cái này không thành vấn đề!"

Tuy giọng nói của Trịnh Húc khá nhỏ nhưng Cố Mạc vẫn nghe được. Mặt anh không tự chủ mà đỏ lên.

Anh cúi đầu làm bộ như bận rộn xua tay đuổi hai người đi ra.

Anh thật sự rất chán ghét cảm giác bị ngăn cản cho nên anh muốn thật mỏng.

"Này, lần sau mở to mắt một chút! Bảo đảm an toàn!" Trịnh Húc cố ý dặn dò bên tai tổ trưởng nghiên cứu và phát triển sản phẩm.

Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm lau mồ hôi trán.

Lúc tổ trưởng rời đi, Trịnh Húc cười tranh công: "Cố tổng, có phải tôi rất hiểu anh hay không?"

"Để khen thưởng cậu và Lynda thử nghiệm thành công, thưởng cậu một phần trong quỹ giáo dục!" Cố Mạc không ngẩng đầu, vừa xem tài liệu vừa nói.

"Tôi muốn có con trai!" Trịnh Húc cười chạy khỏi phòng tổng giám đốc.

Sau khi Trịnh Húc rời đi, Cố Mạc không tự chủ mà nhếch môi.

Con trai?

Anh lại mong có một đứa con gái.

Một đứa bé trắng hồng, mềm mại giống Tiếu Nhiễm.

Nếu vài năm nữa, bệnh vô sinh của Tiếu Nhiễm cũng không trị được anh sẽ nghĩ đến việc thụ tinh trong ống nghiệm.

Có con, có thể hàn gắn được vết thương lòng của Tiểu Nhiễm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play