Editor: Nhã Y Đình

Trên đường về nhà, Tiếu Nhiễm cau mày, giống như đang suy nghĩ điều gì. Cố Mạc ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Cố Mạc, anh thử nói xem kinh nguyệt không đều có thể vô sinh hay không?" Tiếu Nhiễm lo lắng hỏi.

"Đừng suy nghĩ linh tinh! Nếu như em bị vô sinh thì mẹ đã phát hiện ra từ sớm rồi. Không phải mẹ chỉ nói em chỉ bị kinh nguyệt không đều và đau bụng kinh thôi sao? Đây cũng không phải là chuyện gì xấu!" Cố Mạc cười, nói dối trơn tru, trong lòng lại đau khổ như uống hoàng liên.

"Em có chút lo lắng. Nhưng nghe anh nói vậy thì em yên tâm rồi!" Tiếu Nhiễm thả lỏng, nở nụ cười.

"Vậy chúng ta phải sinh một cô công chúa nhỏ thật xinh đẹp để em không nghĩ linh tinh nữa!" Cố Mạc xoa đầu Tiếu Nhiễm, yêu chiều nói.

"Được!" Tiếu Nhiễm dùng sức gật đầu.

Cố Mạc ôm chặt Tiếu Nhiễm vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Anh cực kỳ mong muốn có một đứa con gái đáng yêu giống Tiểu Nhiễm. Nhưng mà chứng vô sinh của cô không thể chữa trị được thì anh cũng không bỏ cô. Nếu như không thể có con cái thì hai bọn họ sống nương tựa với nhau đến già đi.

Anh chỉ cần cô bình an là tốt rồi!

Buổi tối, lúc ân ái, Tiếu Nhiễm đột nhiên đẩy Cố Mạc ra, nghiêm túc nói: "Ông xã, không tránh thai không sao chứ? Hiện tại em không muốn mang thai đâu!"

Chưa đầy hai tháng nữa là cô thi đại học rồi, phải nỗ lực ôn tập, không thể mang thai được.

Cố Mạc sửng sốt.

Tình trạng hiện giờ của cô căn bản không cần tránh thai nhưng mà nếu như không ngụy trang thì cô sẽ hoài nghi.

Anh mở tủ đầu giường, sờ soạng một hồi mới lấy được số hàng mẫu năm ngoái.

Thứ này không thể tránh thai 100% nhưng vẫn có thể khiến Tiểu Nhiễm an tâm.

Có lẽ nhờ bao cao su, Tiếu Nhiễm yên tâm không ít, cũng nhiệt tình đáp lại anh khiến Cố Mạc gần như phát cuồng, không muốn ngừng lại.

Hôm sau, lúc Cố Mạc vào công ty đã gọi Trịnh Húc vào văn phòng.

Anh nới lỏng cà vạt, hơi xấu hổ hỏi: "Loại bao cao su tránh thai kia, cậu và Lynda thử nghiệm thấy thế nào?"

Nghe vấn đề anh đặt ra, Trịnh Húc càng xấu hổ hơn.

"Siêu mỏng!"

"Có cảm giác không thoải mái gì hay không?" Đây là vấn đề Cố Mạc quan tâm nhất.

Anh không thích cảm giác bị ngăn trở bởi gì đó.

Cho dù chỉ có 0.01 cũng khiến anh không thỏa mãn.

"Tạm thời không có phát hiện ra khuyết điểm. Nhưng mà không biết về độ.....an toàn của nó!" Trịnh Húc xấu hổ cười trả lời. Sản phẩm ‘Hạnh phúc 0.01’ được tuyên truyền rất tốt, trải qua hơn vạn lần đo lường, kiểm tra nhưng vẫn không an toàn chút nào. Không phải Tiếu Nhiễm vẫn mang thai đó sao? Cho nên, anh ấy và Lynda thử nghiệm cũng không nói lên điều gì. Anh ấy chỉ có thể nói, sản phẩm hai người họ dùng cũng không có khác biệt quá lớn, thực sự siêu mỏng.

"Cái này không cần thiết!" Cố Mạc lập tức giơ tay lên, ngăn Trịnh Húc nói tiếp.

Không cần?

Trịnh Húc thất thần một lúc.

Nếu không an toàn thì sao bán ra ngoài được?

"Là Tiếu Nhiễm muốn tránh thai. Cậu cũng biết là bà nội tôi muốn ôm chắt lâu rồi. Cho nên....." Cố Mạc ho khan một tiếng, "Cậu hiểu rồi đó!"

"Hiểu ạ!" Trịnh Húc lập tức gật đầu.

"Cậu xuống phòng sản phẩm lấy cho tôi một hộp lên!" Cố Mạc ngẫm nghĩ rồi gọi Trịnh Húc đang chuẩn bị đi lại, "Cậu lấy toàn bộ hàng mẫu, đóng gói lại đưa đến nhà tôi đi."

Toàn bộ sao?

Trịnh Húc kinh ngạc nhìn Cố Mạc.

Cái đó là mấy vạn hộp đó nha.

"Nếu Tiếu Nhiễm không mang thai thì không phải sản phẩm của chúng ta càng an toàn sao?" Cố Mạc cúi đầu, xấu xa nói.

"Không thành vấn đề!" Trịnh Húc cười nói.

Cố tổng khát vọng có con biết bao nhiêu chứ?

Vì để thỏa mãn nguyện vọng của Cố tổng, anh ấy xấu xa đề nghị: "Có cần tôi tìm người chọc thủng bao không?"

Cố Mạc mím môi mỏng suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: "Được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play