"Em vứt bỏ anh, ngủ một mình trên ghế sô pha thật ngon. Anh lại mất ngủ!" Cố Nhiên nói xong, cúi đầu tìm môi Vương Giai Tuệ, "Em phải bù đắp lại cho anh!"
"Không cần!" Vương Giai Tuệ lập tức lui ra sau, né tráng nụ hôn của anh.
Anh mà cần bù lại sao?
Da mặt anh quả thật còn dày hơn tường thành.
"Hôn hoặc ‘làm’, chọn một trong hai!" Cố Nhiên tà địa chớp chớp đôi mắt hoa đào, uy hiếp nói.
"Em chọn đi nấu cơm!" Vương Giai Tuệ liếm môi, bất an trả lời.
Chọn một trong hai, cô mà nghe lời anh thì người chịu thiệt là cô.
Cố Nhiên suy sụp ngã xuống, u oán trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ: "Anh còn ngon miệng hơn bữa sáng đó!"
"Đồ ngốc mới tin anh!" Vương Giai Tuệ dùng sức đẩy Cố Nhiên ra, nhẫn tâm nhảy xuống đất, chạy vào nhà vệ sinh.
Cố Nhiên đứng dậy, đi đến cửa toilet, gõ gõ cửa: "Anh đi mua bữa sáng. Em ngủ thêm một chút đi!"
Vương Giai Tuệ mở cửa phòng vệ sinh, cầm bản chải đánh răng, cái miệng vẫn còn đầy kem đánh răng, bất mãn hỏi: "Sao chứ? Đồ ăn sáng bên ngoài không hợp vệ sinh, tự nấu vừa ngon, sạch sẽ lại rẻ nữa!"
"Yên tâm. Đảm bảo đạt tiêu chuẩn năm sao!" Cố Nhiên dùng sức gõ vào đầu Vương Giai Tuệ.
Không phải anh chê đồ cô nấu đơn điệu, khó ăn mà anh không muốn cô bận rộn như vậy.
Anh hiểu rõ, lúc trước sinh hoạt của cô rất gian khổ nên rất đau lòng.
"Vậy thì rất đắt đó. Không bằng anh đưa tiền cho em. Em đảm bảo sẽ nấu một bàn đồ ăn ngon!" Vương Giai Tuệ vừa nghe thấy bữa sáng đạt tiêu chuẩn năm sao thì đoán chắc chắn sẽ đắt tiền. Cô cảm thấy dạ dày đau thắt, đau vì số tiền kia. Tuy đó là tiền của Cố Nhiên. Rất có thể anh sẽ là ông xã tương lai của cô nên cô phải dạy anh cách tiết kiệm.
"Đừng nói với anh em là đồ keo kiệt đó. Tiền anh kiếm được không phải để mốc trong ngân hàng. Em có thể vui vì tài nặng của anh!" Cố Nhiên gạt Vương Giai Tuệ ra, cầm bàn chải dự phòng đứng trước bồn rửa mặt bắt đầu bôi kem rồi đánh răng.
"Anh không sợ em tiêu hết tiền của anh sao?" Vương Giai Tuệ súc miệng sạch sẽ, khó tin nhìn Cố Nhiên.
Dễ tin người như vậy sao??
Anh không sợ cô bắt anh cung phụng cô sao? "Tiểu keo kiệt, tiền bạc của anh đủ nuôi mười người như em. Ông xã kiếm tiền là để bà xã tiêu xài nha!" Cố Nhiên xoa xoa mặt Vương Giai Tuệ, không kiềm chế cười nói. "Tiêu hết anh lại kiế. Ông xã em có đôi bàn tay vàng đó nhé!"
"Em không phải là bà xã anh!" Trái tim Vương Giai Tuệ cảm thấy ấm áp, có cảm giác được cưng hiều.
Tuy Cố Nhiên thức dậy muộn nhưng rất nhanh đã rửa mặt xong xuôi, bỏ mặc Vương Giai Tuệ cười ngây ngô, lấy chìa khóa xe đi khỏi phòng trọ.
Vương Giai Tuệ trở lại phòng ngủ, ôm lấy gấu lớn, cười ngồi xuống giường.
Cô là một cô gái bình thường, sinh ra trong gia đình đơn thân. Cố Nhiên lại yêu chiều cô như công chúa vậy.
Cho dù là mơ, cũng quá hạnh phúc rồi.
"Bác sĩ Mông Cổ, rốt cuộc em có gì tốt mà anh lại yêu em như vậy chứ?" Cô lắc lắc gấu lớn to đùng, cười cực kỳ xinh đẹp.
Không bao lâu sau, Cố Nhiên mang một đống lớn bữa sáng về.
Vương Giai Tuệ nhìn logo trên túi là biết điểm tâm sáng này mua ở XX. Giá đồ ăn sáng ở đó cực kỳ đắt đỏ, hàng ngày người xếp hàng mua lại dài dằng dặc.
Cho tới bây giờ, cô không nghĩ một ngày lai được ăn điểm tâm sáng của XX.
"Cố Nhiên, anh không phải xếp hàng sao?" Vương Giai Tuệ vừa ăn bánh cronuts, vừa tò mò hỏi lại.
Anh đi không lâu đã mang một đống lớn đồ ăn ngon mà những người khác phải xếp hàng thật lâu mới mua được. Cô rất nghi ngờ anh chen hàng nha.
"Ông chủ là anh em của anh. Nếu em thích ăn thì mỗi ngày trên bàn ăn của chúng ta đều có bữa sáng của họ!" Cố Nhiên yêu chiều nói.
"Anh em sao? Em còn tưởng anh nói ông chủ ở đó là bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân của anh đó!" Vương Giai Tuệ cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT