Tích Niệm Mạt đứng lên, lấy ra một quả thẻ bài màu xanh vỗ vào trên bàn đá trước mặt:

- Đây là trang chủ lệnh cha ta lưu lại Lôi Kiếm Sơn Trang, chẳng lẽ có tấm bảng cũng không thể ngồi ở chỗ này?

Không đợi lão giả không râu nói chuyện, một người nam tử trung niên trên mặt có một tầng thanh khí liền đứng lên:

- Niệm Mộc, vị trí này sẽ là của ngươi, ngươi cứ bình tĩnh.

Tích Niệm Mạt nghe đến đây nói, vành mắt hơi đỏ lên, đối với trung niên nam tử này cúi người hành lễ, ngồi xuống.

Người kia lão giả không râu chất vấn Tích Niệm Mạt, nghe được trung niên nam tử này đứng ra nói chuyện, cũng không có lại biểu thị ý kiến phản đối.

Trong lòng Mạc Vô Kỵ thầm nghĩ, đây thật là không dễ dàng a, cuối cùng là có một người lên tiếng tương trợ. Hơn nữa người trung niên này nam tử thoạt nhìn thực lực dường như cũng không thấp so với Tích Bá Nhẫn.

Tích Bá Nhẫn đứng lên cao giọng nói:

- Mấy tháng trước, Niệm Mộc tiểu thư rời đi Lôi Kiếm Sơn Trang, Sơn Trang trong lúc nhất thời không có trang chủ, cho nên chúng ta tạm thời lựa chọn Tích Túy làm trang chủ...

Trước nam tử trung niên đứng lên trợ giúp Tích Niệm Mạt nói chuyện nói lần nữa:

- Bá nhẫn trưởng lão, Tích Túy chỉ là tạm thời vì Lôi Kiếm Sơn Trang ứng phó này mấy cái ngoại lai khách mà thôi, không coi là tạm thời trang chủ.

Tích Bá Nhẫn cười ha ha:

- Vô luận có đúng hay không đều không trọng yếu, dù sao hiện tại tiểu thư trở về, chúng ta cũng cần lựa chọn lần nữa trang chủ. Năm đó lão trang chủ rời đi Lôi Kiếm Sơn Trang, không có chỉ định tiếp theo trang chủ. Cũng may lão trang chủ mặc dù không có trở về, còn để lại hai huyết mạch. Niệm Mộc cùng Tích Túy...

- Bá nhẫn trưởng lão, cha ta sớm muộn sẽ trở lại, cho nên có mấy lời không có khả năng nói lung tung.

Tích Niệm Mạt giọng nói có chút lạnh cắt đứt Tích Bá Nhẫn nói.

- Các vị trưởng lão, trang chủ hãy để cho Niệm Mộc tiểu thư đảm nhiệm sao?, ta có lỗi với cha Túy Nhi, ta...

Một cái thanh âm nhu nhược cô gái vang lên, một câu lời còn chưa nói hết, trong giọng nói liền mang theo một tia thút thít.

Mạc Vô Kỵ nhìn thấy nữ tử này nói chuyện, trong lòng thầm than người nữ nhân này xinh đẹp. Người nữ nhân này chẳng những có một khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành, còn có da thịt trắng mịn để cho người ta không nhịn được nghĩ muốn sờ một cái.

Tại bên người nữ nhân này ngồi một nam một nữ, nam tử rất tuổi còn trẻ dung mạo rất xấu, ánh mắt dài nhỏ, thoạt nhìn có chút âm trầm. Nữ tử cúi đầu, dường như có thai.

- Chị dâu, chuyện này ngươi không cần phải để ý đến. Vô luận như thế nào, có thể yên lặng nuôi nấng thiếu gia đã lớn, cũng là một món không chuyện dễ dàng.

Trước người kia lão giả để cho Tích Niệm Mạt từ vị trí đầu não xuống, lúc này cũng là thở dài một cái an ủi.

Tích Niệm Mạt tức giận có chút phát run, nàng khẳng định người nữ nhân này cùng cha của mình không hề quan hệ, thế nhưng là nàng không có cách nào xuất ra chứng cứ.

Ngồi bên người Tích Niệm Mạt, Tích Quân lớn tiếng nói:

- Một đứa con hoang, cũng vậy xứng đến Lôi Kiếm Sơn Trang làm trang chủ?

- Ngươi nói ai là con hoang?

thanh niên Dài nhỏ ánh mắt bỗng đứng lên, tức giận quát lên.

Tích Bá Nhẫn cũng là cúi đầu nói:

- Quân trưởng lão, một tháng trước, Túy thiếu gia thông qua Tích gia huyết mạch khảo thí, đích thật là con trai trưởng lão trang chủ. Tuy nói ta Lôi Kiếm Sơn Trang trang chủ vô luận nam nữ, thế nhưng ai cũng biết, Tích Túy thích hợp trang chủ hơn một phần. Ta cũng vậy có khuynh hướng Niệm Mộc làm trang chủ, nhiên ta không có khả năng trợn tròn mắt nói trắng ra.

Mạc Vô Kỵ ngơ ngác nhìn Tích Bá Nhẫn, làm người có thể làm được Tích Bá Nhẫn như vậy, cũng là một cái đỉnh cấp nhân tài a.

- Quân Di, không cần nói, đã như vậy, vậy thì tiến hành trang chủ tuyển chọn sao?.

Tích Niệm Mạt giọng nói bình thản nói, trong lòng nàng lại cực độ khiếp sợ.

Bởi vì nàng cho rằng phồn túy căn bản cũng không phải là phụ thân huyết mạch, hiện tại Tích Bá Nhẫn hết lần này tới lần khác nói phồn túy cũng là Tích gia dòng chính. Hết lần này tới lần khác Tích Dị Bá trưởng lão còn không có đứng ra phản đối, điều này nói rõ Tích Bá Nhẫn nói khảo thí là sự thật.

- Niệm Mộc, Lôi Kiếm Sơn Trang trang chủ nhất định phải là...

Lần này Tích Niệm Mạt không đợi Tích Bá Nhẫn lại đem nói nói ra, liền kéo tay Mạc Vô Kỵ đứng lên nói:

- Ta ở chỗ này hướng mọi người giới thiệu một chút, đây là phu quân Mạc Vô Kỵ của ta, hắn tương lai cũng là người của Lôi Kiếm Sơn Trang. Bởi vì một phần nguyên nhân, đầu óc của hắn bị một phần thương tổn, bất quá hắn giống như ta, đều là nhiệt tình trung thành với Lôi Kiếm Sơn Trang.

- Niệm Mộc...

Nghe được Tích Niệm Mạt lại đem Mạc Vô Kỵ gọi ra, nói là chồng của nàng, nam tử trung niên trên mặt có thanh khí cũng không nhịn được.

Lão giả không râu lại một lần nữa đứng dậy:

- Niệm Mộc, chúng ta hiểu tâm tình của ngươi. Ngươi biết muốn đi vào tộc môn nghị sự điện, nhất định phải có thể chịu được nghị sự điện Lôi Trì rửa sao? Bằng không, coi như là dòng chính, cũng vậy không có tư cách tiến vào nơi này.

- Tích Thế trưởng lão, ngươi là có ý gì?

Tích Niệm Mạt sắc mặt có chút tái nhợt hẳn lên. Không muốn nói Mạc Vô Kỵ Linh Căn đều niết hóa, coi như là linh căn của hắn không có niết hóa, hắn cũng không thể tại bên trong Lôi Trì rửa.

Thì ra tên này gọi Tích Thế, Mạc Vô Kỵ khẳng định trưởng lão k râu là người của phồn túy. Đến lúc này, Mạc Vô Kỵ cũng vậy mới biết được Lôi Trì này là dùng làm gì.

- Ý của ta là, nếu mà không có khả năng tại bên trong Lôi Trì rửa, căn bản cũng không có tư cách trở thành cô gia Lôi Kiếm Sơn Trang.

Tích Thế giọng nói có chút lãnh.

Mạc Vô Kỵ không biết Lôi Trì này có thật lợi hại không, hắn khẳng định mình có thể kiên trì nổi. Bất quá loại thời điểm này, hắn tuyệt đối sẽ không đứng ra nói ta có thể gột rửa.

- Dị bá đại ca, ý của ngươi là cái gì?

Tích Quân thấy Tích Niệm Mạt không còn có nói, lại đưa mắt hạ xuống rơi vào trên người trưởng lão vẻ mặt thanh khí.

Tích Dị Bá chậm rãi nói:

- Nơi này đều là người Lôi Kiếm Sơn Trang, mấy tháng trước Tích Túy thê tử cũng không cách nào tại bên trong Lôi Trì rửa, nàng là tu luyện công pháp Lôi Kiếm Sơn Trang ta, mới có cơ hội tiến vào Lôi Trì rửa. Không bằng như vậy đi, cô gia sẽ ở ta Lôi Kiếm Sơn Trang tu luyện thời gian mấy tháng, sau đó sẽ hành khảo thí.

- Ta đồng ý.

Tích Bá Nhẫn lập tức nói.

Chính là lão giả không râu Tích Thế vẫn nhằm vào Tích Niệm Mạt, cũng vậy gật gật đầu nói:

- Ta cũng đồng ý, dù sao Niệm Mộc cũng là trang chủ nữ nhi, hẳn là bình đẳng đối đãi.

Tích Niệm Mạt sắc mặt bộc phát tái nhợt, nàng không có trách Tích Dị Bá. Mạc Vô Kỵ Linh Lạc bị hủy, Linh Căn Nguyên Thần tán loạn, chuyện này Tích Bá Nhẫn biết, Tích Dị Bá khẳng định không biết. Nếu mà Tích Dị Bá biết, sẽ không nói ra lời này.

Tích Dị Bá thấy Tích Niệm Mạt sắc mặt, liền biết hắn dường như xuất ra một cái chủ ý thúi.

- Đa tạ Dị bá thúc, Niệm Mộc quyết định buông tha Lôi Kiếm Sơn Trang trang chủ vị, đồng thời Niệm Mộc cũng vậy rời đi Lôi Kiếm Sơn Trang.

Tích Niệm Mạt đứng lên.

Nàng cho là mình chỉ cần có phu quân, cũng sẽ không có vấn đề gì, không nghĩ tới chuyện căn bản cũng không phải là nàng nghĩ như vậy.

Mạc Vô Kỵ nhanh chóng cũng vậy đi theo đứng lên, hắn ước gì sớm một chút rời đi nơi này.

- Tiểu thư, Lôi Kiếm Sơn Trang là nhà của ngươi, chúng ta thật không hy vọng ngươi rời đi nơi này. Rồi lại nói, thần vực khổng lồ, nơi nào lại có thể tìm tới...

Tích Thế giọng nói mang theo một tia thương cảm nói.

- Đa tạ, ta đi nơi nào không cần phải ngươi đến quan tâm.

Tích Thế lời còn chưa dứt, Tích Niệm Mạt liền cắt đứt lời của hắn.

Tích Bá Nhẫn thở dài nói:

- Chúng ta đều không hy vọng tiểu thư rời đi, tiểu thư nhất định phải rời đi, đó cũng là tiểu thư tự do. Lão môn chủ Lôi Kiếm lệnh, là ta Lôi Kiếm Sơn Trang tượng trưng, tiểu thư lại là không thể mang đi.

- Đây là đồ ta cha lưu lại cho ta, ta sẽ không cho người nào.

Tích Niệm Mạt khí sắc mặt tái xanh, tay đều có chút run rẩy.

- Ngươi sai rồi, đây không phải là đồ đạc trang chủ để lại cho ngươi, mà là đồ đạc lưu cho Lôi Kiếm Sơn Trang.

Lại có một người trưởng lão đứng lên nói.

- Không sai, Lôi Kiếm này khiến đích xác không phải là ngươi tư nhân đồ đạc.

Nghị sự trong điện, đông đảo dòng chính đệ tử đều đứng ra nói.

Tích Niệm Mạt còn đang phẫn nộ vì Lôi Kiếm lệnh, trong lòng Mạc Vô Kỵ có chút lo lắng. Hắn cảm nhận được nguy cơ, rất có thể hắn một theo Tích Niệm Mạt rời đi nơi này, sẽ chỉ là bị người đuổi giết, sau đó bị thông tới chết.

- Các ngươi đều sai rồi, ta hiện tại sẽ tới nói cho các ngươi biết, Lôi Kiếm lệnh chính là đồ của Mạt Nhi.

Một cái thanh âm khàn khàn mang theo hàn ý truyền đến, đi theo một người nam tử áo trắng đi vào trong tộc môn nghị sự điện.

- Á đù! Trang chủ?

- Vloz! Đại ca...

nam tử áo trắng vừa đi vào, trong nghị sự điện tất cả mọi người ngốc trệ, theo đó tất cả đều đứng lên.

- Cha...

Tích Niệm Mạt khóc lớn vọt ra, nhào vào trong lòng nam tử áo trắng.

Mạc Vô Kỵ cũng vậy thật không ngờ, cha Tích Niệm Mạt Tích Kinh sẽ trở về. Vô luận như thế nào, hắn chí ít từ trong nguy cấp chạy ra một kiếp.

- Trang chủ, ngươi không ở Lôi Kiếm Sơn Trang, chúng ta giống như con ruồi không đầu giống nhau.

Tích Thế vẻ mặt "Ngạc nhiên mừng rỡ" nói, hắn hỗn loạn khí tức biểu đạt hắn hiện tại rất sợ hãi.

- Phải không? Nhưng ta lại thấy ngươi muốn đuổi đi nữ nhi của ta...

Tích Kinh lời nói mang theo một tia băng hàn khí tức, những lời này vừa mới nói xong, tay hắn đã vỗ ra. trưởng lão Tích Thế lúc trước còn đang chất vấn Tích Niệm Mạt, tại dưới tay Tích Kinh hóa thành một đoàn huyết vụ, không có nửa điểm năng lực chống cự.

Trong lòng Mạc Vô Kỵ vừa nhảy, đây quả thực không phải là cùng một cấp bậc. Lôi Kiếm Sơn Trang cái này trang chủ thật sự là quá cường đại, cường đại đến tình cảnh hắn không dám nghĩ.

- Trang chủ, Tích Thế...

Tích Bá Nhẫn mới vừa vừa mới nói bốn chữ, Tích Kinh lần nữa một cái tát vỗ xuống đi.

Tích Bá Nhẫn giống nhau là không có nửa điểm năng lực chống cự, hóa thành một đoàn huyết vụ dày, Tích Kinh mới lạnh giọng nói:

- Ta là người điếc sao? Đối với nữ nhi ta như vậy, ta không nghe được?

Liên tục giết hai gã trưởng lão, Tích Kinh mới lạnh lùng nhìn Phồn Lâm:

- Phồn Lâm, năm đó là ta cứu ngươi trở về. Lúc nào, con của ngươi thành nhi tử của ta? Chẳng những thành nhi tử của ta, còn muốn đem nữ nhi của ta đuổi ra Lôi Kiếm Sơn Trang?

Phồn Lâm sắc mặt tái nhợt, giọng nói của nàng run rẩy nói:

- Tích Kinh, ngươi đã thề, không thể thương tổn ta mẹ con. Ngươi hứa hẹn qua, lẽ nào ngươi muốn vi phạm cam kết của ngươi.

Tích Kinh sắc mặt âm trầm, trầm mặc một lúc lâu, mới lớn tiếng quát lên:

- Các ngươi đi đê, vĩnh viễn đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi nữa.

Phồn Lâm đưa nắm chặt phồn túy cả người run rẩy, tăng nhanh cước bộ đi ra ngoài. Về phần người kia nữ tử mang thai, hai người nhìn liền cũng không có nhìn.

Tích Kinh giết chóc lại cũng không có kết thúc, thủ ấn hắn không ngừng đánh ra, mỗi một lần đánh ra, đều mang theo một đoàn huyết vụ. người bên trong phòng toàn bộ mặt như màu đất, không có bất kỳ người nào dám phản kháng một cái.

Khi người trong phòng giảm đi 1/2, Tích Kinh lần này đình chỉ tiếp tục giết chóc, đưa mắt hạ xuống rơi vào trên người Mạc Vô Kỵ:

- Ngươi lá gan không nhỏ, lại dám làm con rể Lôi Kiếm Sơn Trang, lưu lại ngươi, chết sau cùng nhá...

Tích Kinh câu này còn chưa nói hết lời, đã phách một cái tát về phía Mạc Vô Kỵ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play