Dịch giả: nguyenhien - nhóm dịch: HTP

Trong lòng Trương Đại Bàn cũng sốt ruột, sau khi nghe Bạch Tiểu Thuần nói thì thấy cũng phải, vì vậy vội vàng gật đầu đồng ý.

“Đúng đung! Sư tôn ta cũng nói, có thất bại nhất định sẽ có thành công. Cửu sư đệ, ngươi màu về phòng thử Linh đi.” Trương Đại Bàn ho khan, ra vẻ trấn định bảo.

Bạch Tiểu Thuần quay người đi nhanh. Về tới phòng, hắn liếc nhìn phi kiếm trong tay, nhíu mày lo lắng kết quả không như ý sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới Trương Đại Bàn. Hắn không bỏ thời gian thử mà bấm niệm pháp quyết, lấy nồi quy văn ra ngay lập tức.

“Đại sư huynh đã chịu nhiều áp lực, bây giờ vất vả lắm mới lấy lại được niềm tin, không thể để huynh ấy lại thất vọng rời đi được.” Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, lấy ra nhất sắc hỏa (lửa một màu), cầm thanh kiếm không thử linh ném thẳng vào trong nồi.

Tia sáng trắng lóe lên một lần nữa, sau đó hắn thu nồi quy văn lại, cầm thanh phi kiếm màu bạc, nghiến nghiến hàm răng. Linh khí trong cơ thể ầm ầm tuôn ra dung nhập vào trong thanh kiếm. Tia sáng trắng nhanh chóng ro rút lại, cuối cùng tạo thành một đạo quang văn màu trắng.

“Thành công rồi!” Bạch Tiểu Thuần vui mừng. Hắn không để ý thanh phi kiếm được Trương Đại Bàn luyện Linh thành công hay là do mình, vội vàng mở cưa bước ra.

“Đại sư huynh, thanh công rồi. Ngươi thật lợi hại!”

Trong sân, Trương Đại Bàn lo lắng, tinh thần khẩn trương khiến khuôn mặt cũng trở nên cứng nhắc. Sau khi thấy Bạch Tiểu Thuần thì toàn thân run lên. Lúc nhìn thấy ngân quang văn trên phi kiếm trong tay Bạch Tiểu Thuần, hắn vỗ mạnh vào đùi, sau đó giơ lên trời cười lớn.

“Thế nào, thế nào!”

“Ta đã nói trước rồi mà. Là do lúc trước không khống chế tốt lực lượng mà thôi. Tại Tử Đỉnh Sơn đã thành công ba món vũ khí rồi, ngay cả sư phụ cũng nói ra co thiên phú cực cao. Cửu sư đệ, lần này thành công rồi!” Trương Đại Bàn vô cùng kích động, cầm phi kiếm Bạch Tiểu Thuần đưa cho, hớn hở ngắm nghía.

Bạch Tiểu Thuần đứng một bên, ánh mắt vui mừng. Thấy Trương Đại Bàn phấn khởi như thế, hắn cũng hít một hơi thật sâu, nhìn Trương Đại Bàn đang vung tay nói lớn.

“Hôm nay sư huynh thật cao hứng, ta sẽ luyện Linh thêm một lần cho ngươi.”

“Đại sư huynh, hay là để tới lần sau đi…”, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút không ổn. Trong trí nhớ của hắn, đối với việc luyện linh, tông môn có rất nhiều điều kiêng kỵ.

“Không sao.” Trương Đại Bàn không giai thích, cầm lấy thanh phi kiếm với tinh thần phấn chấn, bắt tay ngay vào việc luyện Linh.

Lần luyện Linh thứ hai này khó khăn hơn nhiều so với lần trước. Khoáng thạch đều bị hắn dùng hết, thân thể cũng run rẩy, liên tục nuốt đan dược vào người mới miễn cưỡng huy động lực lượng thiên địa dung nhập vào trong thân kiếm. Tới lúc thanh kiếm tỏa ra hào quang sáng lóng lánh, Trương Đại Ban mệt mỏi ngồi xuống đất, thở hổn hển. Ánh mắt hắn lộ ra một tia hưng phấn, vội đưa thanh kiếm cho sư đệ.

“Ngươi thử lại lần nữa xem!”

Bạch Tiểu Thuần gật đầu, nhận lấy thanh kiếm, muốn thử Linh ngay tại chỗ thì Trương Đại Bàn cầm tay hắn, nghiêm túc dặn dò.

“Đừng thử ở chỗ này. Ta nói cho Cửu sư đệ biết, việc thử Linh quan trọng nhất là cảm giác. Lúc cảm giác tốt sẽ như có thần trợ lực vậy. Ngươi đã từng thử thành công ở trong phong, vậy hãy quay về phòng mà thử đi.”

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, cảm thấy sư huynh rất am hiểu về việc luyện Linh nên nghiêm túc gật đầu, chạy trở lại trong phòng. Hắn thầm nghĩ.

“Nói không chừng, sư huynh thực rất lợi hại trong việc luyện Linh này. Vừa rồi nếu ra không dùng nồi quy văn cũng có thể thành công.” Hắn nghĩ tới đó, lại liếc nhìn phi kiếm trong tay, dứt khoát không dùng tới nồi quy văn. Linh lực trong cơ thể tan ra mãnh liệt sau đó dung nhập vào trong thân kiếm.

Trong chớp mắt, tia sáng trắng lại lóe lên nhưng nhanh chóng ảm đạm. Trên thân kiếm xuất hiện từng vết rạn, trở thành một phế phẩm.

Vẻ mặt hắn buồn bã, đang chưa biết làm sao thì bên ngoài, Trương Đại Bàn sốt ruột không đợi được đã hỏi vọng vào.

“Cửu sư đệ, ta vừa nhìn thấy có tia sáng trắng, không biết là có thành công hay không?”

“Chuyện ấy… ta còn chưa thử qua. Bây giờ sẽ thử ngay đây…” Bạch Tiểu Thuần vội đáp.

Trong sân, Trương Đại Bàn trở nên trầm mặc, thần sắc có chút chua chát. Hắn không phải kẻ ngốc, sao lại không hiểu ý tứ từ trong lời nói của sư đệ mình. Huống gì vừa rồi Bạch Tiểu Thuần tiến vào nhà gỗ, hắn thực sự đã nhìn thấy tia sáng trắng lóe lên.

Sau khi than nhẹ một tiếng, hắn biết Bạch Tiểu Thuần không muốn làm mình thất vọng mà thôi. Trương Đại Bàn quay vê hướng nhà gỗ lên tiếng.

“Cửu sư đệ, sư huynh biết ngươi đã thử rồi. Không có chuyện gì đâu, ta… đi trước đây.” Vừa mới hưng phấn chưa bao lâu, hiện giờ việc luyện Linh không thành cũng tạo thành đả kích không nhỏ cho hắn.

Hắn biết mình có chút lỗ mãng. Sự phụ hắn từng nói, luyện Linh là một thuật pháp huyền diệu. Thuật pháp này không ai có thể khẳng định thành công toàn phần. Nhưng tu chân giới cũng ghi nhận một việc kỳ lạ. Người có thể thành công thì tỷ lệ thành công lại rất cao, còn đã thất bại, thật khó để thành công dù chỉ một vài lần.

Việc này diễn tả thành lời có chút khó khăn, nhưng kết quả thực tế bị ảnh hưởng lớn bởi một loại lực lượng của niệm, một loại lực lượng rất huyền diệu. Người nào càng tự tin, khả năng thành công càng cao.

Vì vậy, trong thế giới luyện Linh, có hai loại phương pháp tu hành. Một loại là chính thống, luyện Linh Sư chỉ phị trách việc luyện Linh mà không trực tiếp thử Linh, hơn nữa sau khi giao vật phẩm cho người nhờ luyện thì sẽ yêu cầu người đó không được thử Linh ngay trươc măt mình.

Dù là thành công hay thất bại cũng sẽ không ảnh hưởng tới tâm tính của luyện Linh Sư. Sau khi giao vật phẩm cho người chủ vật phẩm rồi, luyện Linh Sư sẽ quên việc ấy đi, giữ cho tâm tình ở vào trạng thái bình tĩnh.

Ngoài phương pháp ấy ra còn có một phương pháp tu hành cực đoan gọi là Niệm Linh Cổ Pháp, cầm chú ý tới phương pháp Niệm lực khó hiểu, bắt buôc luyện Linh Sư phải tận mắt thấy được kết quả. Nếu thành công, khả năng luyên Linh sẽ càng cao tới kinh người. Chỉ là phương pháp này khá cực đoan. Một khi thất bại quá nhiều, nhất định sẽ ảnh hưởng to lớn tới tinh thần, thậm chí có thể mất đi thiên phú, cả đời không dám nói tới việc luyện Linh này nữa.

Dẫu vây, vẫn có không ít người dùng tới phương pháp này. Sư tôn của Trương Đại Bàn là Hứa Mị Nương cũng thừa nhận, nguời tu hành phương pháp luyện Linh cực đoan này có thể nghịch thiên mà thành công một số lần thì sự tự tin về Niệm lực của người này sẽ tăng cao, trên con đường luyện Linh nhất định sẽ vang danh bốn bể.

Chí bảo trân tông của Linh Khê Tông là thanh Thiên Giác Kiếm đươc luyện Linh mười lần, cách đây vạn năm năm được luyện ra bởi một vị luyện Linh Sư như thế.

Trương Đại Bàn cảm thấy chua xót nhưng hắn hiểu, Tử Đỉnh Sơn nhất mạch bọn hắn tu hành phương pháp là chính thống. Bản thân hắn vì quá kích động mà dẫn tới sai lầm này, nếu không thể tĩnh tâm thì không biết tới bao giờ mới khôi phục tinh thần được.

Ở trong phòng, Bạch Tiểu Thuần thấy bóng lưng sư huynh xa dần, cắn răng mạnh một cái. Hắn không muốn Trương Đại Bàn phải thất vọng lớn như vậy, liền lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh phi kiếm giống với thanh phi kiếm vừa rồi, sau đó lấy nồi quy văn ra nhanh chóng tiến hành luyện Linh hai lần.

Trương Đại Bàn đang buồn khổ, chuẩn bị đẩy cửa bước ra ngoài khoảnh sân thì sau lưng truyền tới âm thanh vui mừng của Bạch Tiểu Thuần.

“Đại sư huynh, thành công rồi!” Cánh cửa nhà gỗ bị đẩy mạnh ra. Bạch Tiểu Thuần cầm lấy thanh phi kiếm có hai đạo ngân văn mừng rỡ chạy ra ngoài.

“Thành công rồi sao?” Toàn thân Trương Đại Bàn chấn động mạnh. Hắn vội xoay người, thấy thanh phi kiếm trong tay sư đệ thì vẻ mặt không tin nổi, tinh thần kích động.

“Ha ha…, Trương Đại Bàn ta đúng là một thiên tài luyện Linh rồi. Ta đã luyên Linh thành công hai lần. Đúng là hai lần! Ta rõ ràng đã thành công hai lần!”

Trương Đại Bàn ôm cổ Bạch Tiểu Thuần, vui mừng suýt rơi cả nước mắt. Tư chất tu hành của hắn vốn bình thường, nếu không phải tổ tiên có chút quan hệ với sư tôn hắn thì hắn khó mà tiến vào Linh Khê Tông tu hành như thế này được.

Lúc còn ở Hỏa Táo Phòng, dùng bao nhiêu thiên tài địa bảo mới đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba đại viên mãn. Sau khi trở thành đệ tử ngoại môn, không còn những thiên tài địa bảo kia nữa, tốc độ tu hành của hắn càng chậm. Mắt thấy Hắc Tam Bàn dần vượt qua mình, lại thấy Bạch Tiểu Thuần tiến bộ thần tốc, mặc dù thật lòng chúc phúc cho huynh đệ nhưng trong lòng hắn, niềm tin cũng bị sứt mẻ không ít.

Hôm nay, biết bản thân có thiên phú về luyện Linh khiến hắn vui sướng vô cùng. Niềm vui mà người ngoài khó có thể tưởng tượng ra được. Hắn cảm thấy mình là người hữu dụng. Không giấu nỗi động, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, trong lòng tràn đầy tin tưởng vào bản thân, mơ hồ cmả thấy có một tia lực lượng kỳ dị ngưng tụ lại. Tia lực lượng này chính là hình thức ban đầu của Niệm lực.

Con đường luyện Linh cực đoan, càng thành công, càng tự tin thì Niệm lực càng mạnh, thành công càng lớn!

Có lẽ, ai không sợ thất bại, tin rằng mình có thể làm được thì sẽ hình thành thứ Niệm lực huyền diệu khó giải thích kia.

Trương Đại Bàn mang theo phấn khởi rời đi. Bạch Tiểu Thuần đưa tiễn một đoạn, sau đó quay về trong sân. Hắn không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, nhưng thấy Trương Đại Bàn vui vẻ như vậy, hắn tin mình đã làm đúng.

Mấy ngày sau, từ chỗ Hứa Bảo Tài, Bạch Tiểu Thuần biết được nguyên nhân vì sao Hương Vân Sơn lại thưa thớt người như vậy. Bởi vì hầu như tất cả đệ tử ngoại môn, chỉ cần có tu vi từ Ngưng Khí tầng thứ sáu trở nên đều bế quan với ý đồ muốn đột phá tới tầng thứ tám, khát vọng tham dự thiên kiêu chiến mà cứ sáu năm mới tổ chức một lần kia.

Thiên kiêu chiến diễn ra giữa các đệ tử thiên tài hai bên bờ sông sẽ diễn ra sau ba tháng nữa. Trận chiến này được cả Linh Khê Tông chú ý. Các gia tộc tu chân và những tông môn nhỏ trong phạm vi Đông Lâm châu đều rất coi trọng dịp này.

Trận chiến này sẽ lựa chọn ra mười thứ hạng đầu để tấn chức nội môn, nhưng cả danh khí và trình độ đều bất đồng với những đệ tử nội môn bình thường khác.

Cứ ba mươi năm một lần, những đệ tử thiên tài đứng trong mười thứ hạng đầu đều trở thành nhân tài kiệt xuất trong cả thế hệ ở tông môn, danh chấn bát phương. Những tông môn khác cùng cấp với Linh Khê Tông đều chú ý tới.

Đệ tử lọt vào tốp mười người đứng đầu thiên kiêu chiến đều được tông môn khen thưởng. Đặc biệt là người về nhất, nghe nói sẽ được thưởng điểm cống hiến lên tới hơn mười vạn, lại càng không nói tới những thiên tài địa bảo khác, thậm chí còn được một lần cơ hội tiến vào Bí Cảnh của tông môn.

Những điều ấy khiến rất nhiều người động tâm.

Đối với danh sách tuyển chọn truyền thừa thần bí khó lường thì những đệ tử đứng trong tốp mười người cũng được đánh giá rất cao. Trước khi tiến hành thiên kiêu chiến sẽ tiến hành tư cách chiến. Mỗi bờ sông đều tự mình cử hành để lựa chọn ra mười người mạnh nhất, đại diện tham dự thiên kiêu chiến kia.

Lần này, tu vi đệ tử bị giới hạn tại Ngưng Khí tầng thứ tám. Chỉ những đệ tử ngưng khí tầng thứ tám mới được tham dự. Muốn trở thành đệ tử nội môn, có hai yêu cầu phải đạt được. Một là đạt tới Ngưng Khí tám tầng, yêu cầu còn lại là thông qua thí luyện. Các loại thí luyện tấn chức bình thường vẫn diễn ra, tư cách chiến trước mỗi lần thiên kiêu chiến cũng được liệt vào loại thí luyện như vậy.

Loại thí luyện này cũng được các đệ tử trong tông môn gọi là thí luyện mạnh nhất, cũng là thí luyện quan trong sau cùng. Vì vậy có không ít đệ tử ngoại môn không tấn chức nội môn theo cách thông thường mà đợi thời gian, tham gia tư cách chiến, đạt lấy một trong mười vị trí đầu là có thể tấn chức nội môn, lại được tham gia thiên kiêu chiến giữa hai bờ sông.

Những người như Thượng Quan Thiên Hữu, Lữ Thiên Lỗi, Chu Tâm Kỳ đều mang suy nghĩ này, muốn trở thành một trong mười người đứng đầu, cùng khai chiến với đệ tử thiên kiêu của bờ bắc. Sau khi trở thành đệ tử nội môn, mục tiêu tiếp theo là sau một số năm sẽ có cơ hội bước vào danh sách đệ tử truyền thừa của Linh Khê Tông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play