Dịch giả: Tiểu Băng

Hai chữ ‘thủy trạch’ vừa thốt ra, chung quanh như xuất hiện một làn khí ẩm thấu xương làm cảnh sắc trở nên mơ hồ!

Từ xa nhìn tới, cả khu vực như hóa thành một đầm nước băng hàn!

Tóc Bạch Tiểu Thuần không gió tự bay, một luồng khí thế kinh người lan ra!

Một hơi thở hoang dã tàn bạo và hỗn loạn xuất hiện, trong đầu các tu sĩ đang xem bỗng vang lên một tiếng thú rống xa xăm, tang thương, nhưng mạnh mẽ, làm chấn động cả tâm thần!

Rống!!

Tiếng rống này, không chỉ những người quan sát nghe thấy, mà những tu sĩ không quan sát, song vì một nguyên nhân nào đó, cũng đều nhiều ít cảm nhận được nó!

Khiến đệ tử Tinh Không Đạo Cực Tông đều hoảng sợ.

“Cái gì thế?!”

“Các ngươi có nghe thấy không, tiếng thú rống!!”

“Trời, chúng ta rõ ràng là ở bên ngoài, vậy mà cũng còn nghe thấy… đó là thần thông gì chứ?!”

Trên một ngọn núi màu đỏ thuộc Tinh Vực cầu vồng của Tinh Không Đạo Cực Tông, một nữ tử đang khoanh chân đả tọa, mái tóc của cô đỏ như lửa, dung nhan xinh đẹp thanh tú, khắp quanh người như có một ngọn lửa vô hình vì cô làm cho người ta cảm thấy nếu tới gần cô, tất sẽ bị đốt cháy đến mức hình thần đều diệt.

Cô vốn chỉ ngồi đã tọa, không chú ý tới Tinh Không Đạo Cực bảng, nhưng khi tiếng thú rống làm rung động tâm thần mọi người, thì cô hình như cũng cảm nhận được, cô khẽ mở mắt, nhìn vào Tinh Không Đạo Cực bảng, thần sắc động dung.

“Vốn tưởng trước khi Liệt Hồn thí luyện, trên cầu vồng tím chỉ có thêm một Công Tôn Uyển Nhi, nhưng bây giờ xem ra… lại có thêm một người nữa.”

Cô gái này là người được xếp thứ ba trên à Tinh Không Đạo Cực bảng, …… Trần Nguyệt San!

Không chỉ một mình cô, trong một hồ sâu của Cực Vực cầu vồng, một thanh niên cởi trần, thần sắc âm lãnh, đôi môi rất mỏng, tạo nên cảm giác rất lãnh khốc vô tình đang đánh nhau với oan hồn trong hồ, những oan hồn đó thân ảnh vặn vẹo, gào rống dữ tợn, nhưng lại gần như không hề có sức chống đỡ thanh niên, đều bị hắn tiêu diệt.

Nhưng khi tiếng thú rống vang lên, bước chân thanh niên này ngừng lại, ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt lấp lóe âm u.

“Dù có thêm mấy người lên cầu vồng tím, thì vào Liệt Hồn thí luyện, ai dám tranh đoạt với ta, ta cũng giết kẻ đó!”

Người này cũng là một cự phách của Tinh Không Đạo Cực bảng, đứng vị trí thứ hai, tên là…… Tả Đạo!

Tiếng thú rống này có thể làm cho người ngoài chấn động, đương nhiên người trong cuộc là pho tượng Công Tôn Uyển Nhi bị ảnh hưởng còn mạnh mẽ hơn, mắt tượng rực sáng, nhưng nó không lùi, mà còn tăng tốc, thúc cốt kiếm chém tới Bạch Tiểu Thuần!

Tạo thành tiếng rít xé gió, như muốn xé rách hư không!

Bạch Tiểu Thuần bừng bừng sát khí, tóc dài tung bay, hai cánh tay vươn cao lên không trung.

“Quốc Độ!!”

Một tiếng nổ vang trời, mặt đất rộng vạn trượng hóa thành đầm nước, một cái gai nhọn to tới mức không thể nào tả nổi, như một ngọn núi nhọn từ dưới mặt đất rầm rầm mọc lên, chống lên tới tận trời, chiếm hết cả không gian vạn trượng, dưới chân cái gai ấy, là một cái vảy màu đen!

Phóng mắt nhìn ra xa, có thể nhìn thấy ở cách đó xa xa, cũng mọc lên mấy cái gai nhọn nữa, giống như phạm vi vạn trượng này chỉ là một cái cửa sổ nho nhỏ, nhìn xuyên qua nó, có thể nhìn thấy một phần nhỏ cơ thể của con Cự thú khổng lồ kinh người kia, nhưng vẫn chưa đủ chỗ để thấy được toàn thân của nó!

Cái gai nhọn và pho tượng Công Tôn Uyển Nhi chạm vào nhau.

Không từ nào miêu tả được sự chấn động do cái va chạm đó gây ra, người ngoài khi nhìn thấy cái gai ấy đều phải hít sâu vì kinh hãi, người có thứ hạng càng cao, thì bị chấn động càng lớn, nhất là Trần Nguyệt San và Tả Đạo, con ngươi trong mắt cả hai đều rụt cả lại.

Những tiếng nổ vang liền nhau không dứt, cơn chấn động không khác gì hai đại lục va chạm vào với nhau, tạo nên phong bạo đủ sức quét ngang tất cả, thanh cốt kiếm trong tay pho tượng Công Tôn Uyển Nhi vỡ vụn từng khúc, cuối cùng oanh một tiếng nổ tung.

Bản thân pho tượng cũng trở nên ảm đạm, xuất hiện rất nhiều những vết nứt, như muốn vỡ ra thành từng mảnh, pho tượng vội vã lùi lại, nhưng uy lực của thanh cốt kiếm kia quá lớn, tuy nó đã vỡ vụn, nhưng kiếm khí vẫn còn, vẫn tiếp tục lướt qua cái gai xương khổng lồ như núi, phóng thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần!

Thủy Trạch Quốc Độ, đây là lần đầu tiên bị người ngoài đánh xuyên qua, Bạch Tiểu Thuần không tránh nổi kiếm khí, bị nó chém thẳng vào người.

Bạch Tiểu Thuần phun máu, cả người đau đớn, xương thịt đều như muốn nát ra, cơ thể như như diều đứt dây, bị quăng ra rất xa.

Sức mạnh ngang nhau, lưỡng bại câu thương!!

Người vây xem đều kinh hãi, một phần là vì thuật pháp của Bạch Tiểu Thuần, phần còn lại là vì sự cuồng nhiệt khi được xem một trận chiến đỉnh phong của Kết Đan!

Có thể nghĩ ra được, sau trận chiến này, dù Bạch Tiểu Thuần có thua đi chăng nữa, thì hắn vẫn sẽ được mọi người càng thêm quan tâm!

“Hai người này đều đã đạt tới trình độ tiếp cận với Nguyên Anh!”

“Công Tôn Uyển Nhi là Kết Đan hậu kỳ, nhưng Bạch Tiểu Thuần…… vẫn mới chỉ là Kết Đan trung kỳ a!”

“Ta đã hỏi thăm qua, Bạch Tiểu Thuần này đến từ Không Vực Trung du Nghịch Hà Tông, Công Tôn Uyển Nhi cũng đến từ nơi đó, trời, Nghịch Hà Tông này không ngờ lại kinh người như thế, đưa tới hai con tin đều là tu sĩ quá mức nghịch thiên!”

Trong cầu vồng màu lam, pho tượng Công Tôn Uyển đầy vết nứt ngẩng đầu lên, đưa tay đánh một chưởng vào mi tâm chính mình.

Phịch một tiếng, mi tâm của pho tượng vỡ vụn, trên pho tượng càng tăng thêm vết nứt, song từ bên trong những vết nứt đó, lại tràn ra một hơi lạnh kinh người.

Hàn khí từ trong pho tượng tràn ra, đóng băng pho tượng, khiến pho tượng Công Tôn Uyển Nhi biến thành một người băng cao đến mấy trượng.

Hàn khí vẫn tiếp tục tỏa ra không ngừng, đóng băng tất cả mọi thứ trong cầu vồng màu lam!

Hàn khí này rất mạnh, nó chỉ vừa xuất hiện, xung quanh đã gần như bị đóng băng tất cả, cả mặt đất, cả hư không!

Tiếng ken két trở thành âm thanh duy nhất của thế giới này!

Pho tượng băng càng lúc càng to thêm ra!

“Diệt tuyệt chi hàn!” người bên ngoài lại thêm một lần kinh hãi, ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng phải quan tâm tới trận chiến, một tu sĩ nguyên anh sau khi nhìn thấy hàn khí này, không kềm được buột ra tiếng kinh hô.

Các tu sĩ đều biến sắc, ngay cả chưởng môn của Tinh Không Đạo Cực Tông đang bế quan cũng phải mở mắt ra, nhìn vào chiến trường.

Bạch Tiểu Thuần biến sắc, cảm nhận được hàn khí xung quanh mang theo một sức mạnh diệt sạch tất cả mọi sinh cơ, chỉ cần bị đóng băng, lập tức sẽ hình thần đều diệt.

“Đáng chết, Công Tôn Uyển Nhi này làm cách nào mà hàn khí của cô ta mạnh dữ vậy!!” Nguy cơ thời điểm, Bạch Tiểu Thuần thấy hàn khí đang tràn về phía mình, thì thốt ra ba chữ.

“Nhân Sơn Quyết!” Trong mắt hắn hiện ra hư ảnh thạch nhân, còn ngoài cơ thể hắn, Thạch Nhân chi sơn cũng thình lình xuất hiện!!

Người dung hợp với núi, người chính là núi, núi chính là người!

Ầm ầm ầm!

Bạch Tiểu Thuần biến mất, mọi người chỉ còn nhìn thấy một Thạch Nhân khổng lồ cao tới……mấy chục trượng!

Khí thế cuồng bạo của Thạch Nhân làm tu sĩ kết đan hết hồn hết vía, tu sĩ nguyên anh cũng giật mình, khí thế này không chút sợ hãi, va chạm với hàn khí đang tiến đến kia, tạo nên những tiếng nổ điếc tai.

“Nhân Sơn Quyết!!” một người trong số những tu sĩ đang xem kêu to.

Công Tôn Uyển Nhi có diệt tuyệt chi hàn vốn đã làm bọn họ giật mình, giờ nhìn thấy Nhân Sơn Quyết xuất hiện, sự giật mình càng tăng nhiều thêm.

“Lại có người tu luyện thành Nhân Sơn Quyết!!”

“Bạch Tiểu Thuần này…… thực không tầm thường!!”

Chưởng môn Tinh Không Đạo Cực Tông nghiêm mặt lại.

Bên ngoài Vạn Sơn cốc, Thạch Sơn ngồi trên tảng đá lớn, hắn mở mắt, đôi mắt lấp lóe ánh sáng kì dị, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, vẻ mặt kích động!

Băng Sơn Cự Nhân ở bên trái, Thạch Nhân ở bên phải, ở giữa là hàn khí và khí thế của họ va chạm với nhau, khiến cả thế giới cầu vồng màu lam đều rung chuyển.

“Sát!!” Bạch Tiểu Thuần hóa thành Sơn Nhân gầm lên, xông thẳng vào Công Tôn Uyển Nhi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play