Bạch Tiểu Thuần cũng có phát giác. Lúc nhìn lại, mắt hắn bỗng nhiên trợn tròn!
Hắn thấy được ở phía xa trong tinh không, cuối cùng lại có một vòng xoáy cực kỳ khổng lồ, thậm chí còn muốn khổng lồ hơn so với bản thể của Nghịch Phàm trước đó, đang ầm ầm ầm chuyển động.
Bên trong, tản ra khí tức xa lạ, giống như không phải là giới vĩnh hằng lớn!
Càng khiến cho người ta kinh hãi là, gần như ở trong chớp mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, hắn lập tức liền thấy, lại có một chiếc chiến thuyền cổ xưa, đang từ bên trong vòng xoáy này, giống như giãy dụa, nỗ lực lao ra!
Chiến thuyền này, Bạch Tiểu Thuần quen thuộc. Đó chính là chiếc thuyền bên trong khu phế tích tiên giới, tồn tại ở trong sơn cốc sương mù màu đen... Ẩn chứa tử vong vô tận!
- Đây là...
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng. Hắn phát hiện vận khí của mình thế nào lại kém như vậy. Thời gian hồi tưởng đến Nghịch Phàm xuất hiện ở bên cạnh hoa vĩnh hằng thì cũng thôi. Lúc này tự nhiên hồi tưởng đến... thời điểm chiến thuyền bên trong sơn cốc sương mù màu đen xuất hiện.
- Nghịch Phàm chính là truyền thừa đạo của hắn...
Bạch Tiểu Thuần run lên một cái, đang muốn lại một lần nữa hồi tưởng thời gian rời khỏi đó. Hắn lo lắng nếu như mình chậm một bước, nếu chẳng may bị Nghịch Phàm từ nơi này thu được cảm ngộ gì đó, vậy không ổn.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần ở đây đang muốn hồi tưởng, hắn bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt chớp động nhìn về phía vòng xoáy cực lớn kia.
- Nói không chừng, nơi này là cơ hội?
Bạch Tiểu Thuần có chút do dự. Hắn cảm thấy nếu rời đi như thế, có chút không cam lòng. Phải biết rằng hắn hồi tưởng quá nhiều lần, cũng chỉ óc lần này xuất hiện tình hình, quỷ dị nhất cùng thần bí nhất.
- Có lẽ có thể ở chỗ này, tìm ra chỗ sơ hở trong đạo của Nghịch Phàm?
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần chớp động, quyết định chú ý chỉ là nhìn một hồi, nếu không tốt, lập tức bỏ chạy.
Lại ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần ở đây suy nghĩ tìm hiểu, bên trong vòng xoáy này đột nhiên truyền ra tiếng nổ vang. Chiếc chiến thuyền cổ xưa bên trong đó lại ở dưới sự giãy dụa này, từ trong vòng xoáy chạy ra được hơn phân nửa, lộ ra lão nhân ngồi khoanh chân ở trên chiến thuyền, mặc trường bào màu đen!
Mặt lão già kia không đổi sắc, nhưng chỗ mi tâm của hắn lại có một lỗ thủng, lại không có máu tươi chảy ra. Thậm chí giờ phút này lỗ thủng cũng đang rõ ràng khép lại.
Cảnh tượng như vậy, khiến Bạch Tiểu Thuần rất ngạc nhiên. Ban đầu hắn ở sơn cốc sương mù màu đen thấy qua hài cốt của đối phương. Lỗ thủng trên hài cốt lại không có khép lại.
Cùng lúc đó, Nghịch Phàm ở một bên, lúc này thân thể chấn động, trong mắt thoáng cái lại có tinh quang lập lòe.
Bạch Tiểu Thuần cũng hít thở không thông. Hắn cảm thấy chiến thuyền này xuất hiện, quá mức quỷ dị. Nhất là bên trong vòng xoáy này, lúc này theo chiến thuyền giãy ra, tản ra càng nhiều khí tức xa lạ không thuộc về giới vĩnh hằng lớn.
Bạch Tiểu Thuần mơ hồ cảm thấy, không thể tiếp tục nhìn nữa. Lúc này hắn không chậm trễ chút nào, đang muốn hồi tưởng. Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ vang nặng nề đột nhiên từ bên trong vòng xoáy này truyền ra. Dường như ở bên trong vòng xoáy này, khoảng cách lối ra của vòng xoáy càng lúc càng gần.
Lão nhân trên chiến thuyền, trong mắt hắn lộ ra sự điên cuồng, hai tay giơ lên vung mạnh. Nhất thời chỗ chiến thuyền của hắn, cuối cùng lại giống như thiêu đốt, đổi lấy một dao động cường hãn. Dưới sóng dao động này bạo phát, đẩy mạnh chiến thuyền, ở trong tiếng nổ lớn lại trực tiếp hoàn toàn lao ra khỏi vòng xoáy, tiến vào bên trong giới vĩnh hằng lớn.
Nhưng ngay khi chiến thuyền thoát ra, tiến đến, trong chớp mắt, sau đó bên trong vòng xoáy, lại chợt truyền ra tiếng rít gào. Còn ở trong một chớp mắt này, vòng xoáy bất chợt run rẩy. Lại có một ngón tay cực lớn, từ trong vòng xoáy này chợt lao mạnh ra, lại trực tiếp đưa vào bên trong giới vĩnh hằng lớn, giống như muốn truy sát lão nhân trên chiến thuyền này.
- Không quan tâm ngươi chạy trốn tới chỗ nào, tinh vực mênh mông, đã qua, ngươi chung quy...
Giọng nói băng lạnh, từ bên trong vòng xoáy này vang vọng. Nhưng không đợi hắn nói xong, ở trong nháy mắt khi ngón tay từ bên trong vòng xoáy vươn ra, tiến vào giới vĩnh hằng lớn, đột nhiên, ngón tay này lại vỡ nát diệt vong, dường như bị tan rã, trong phút chốc liền trở thành tro bụi...
Cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên trợn tròn mắt. Nhịp tim của hắn tăng nhanh. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại cảm nhận được rõ ràng, có một sự huyền diệu sau khi mình thăng cấp chúa tể, cảm nhận được, đột nhiên bạo phát ở bên trong mảnh tinh không này. Chính là sự huyền diệu này, giống như lau đi... khiến ngón tay đưa vào, trực tiếp bị xóa bỏ!
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần ở đây chấn động, bên trong vòng xoáy có tiếng kêu kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, mang theo sự hoảng sợ cùng chấn động, giống như không có cách nào tin tưởng, bất chợt truyền ra.
- Cuối cùng lại xóa đi ngón tay của ta. Làm sao có thể như vậy... Nơi đây... Nơi đây không đúng! Không phải tiên, không phải thần, không phải ma, không phải yêu, không phải quỷ. Nơi này là...
Ở thời điểm giọng nói này mang theo sự chấn động vang vọng, chiến thuyền dừng lại ở trong tinh không. Lão nhân bên trong này mi tâm có lỗ thủng, chậm rãi quay đầu lại, nhìn vòng xoáy, trong mắt càng thêm điên cuồng, cười lạnh.
- Nơi này là nơi duy nhất bị tiên, thần, ma, yêu, quỷ cùng phong ấn, Linh Giới vĩnh hằng, quê hương của La Thiên trong truyền thuyết!
- Hoặc là lão phu sống lại, nghịch chuyển trời cao, giết hết tất cả vực tồn tại ngươi chưa biết tới. Hoặc là... lấy đạo của lão phu, thành toàn Linh Giới vĩnh hằng, khiến cho lại sinh ra một vị La Thiên, khiến cho vũ trụ này mở lại!
Trên chiến thuyền, lão nhân nói xong, ngửa mặt lên trời cười ha hả. Nhưng hắn cười, trong tinh không loại huyền diệu này lại xuất hiện, nhẹ nhàng phất qua ở trên chiến thuyền và hắn...
Trong nháy mắt, chiến thuyền thối nát, giống như thoáng cái lại bị ăn mòn. Tất cả vật chất bên trong không phù hợp với giới vĩnh hằng lớn, trong nháy mắt đều tiêu tan. Thân thể của lão già kia cũng run lên, tiếng cười chậm rãi dừng lại. Đồng thời, tất cả máu thịt trên thân thể hắn đều ở trong một cái chớp mắt này biến mất...
Chỉ còn lại có bộ xương khô, khoanh chân ngồi ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích. Mi tâm hắn, lỗ thủng vốn đang khép lại, cũng trở thành vĩnh cửu...
Chiếc chiến thuyền này đã ở bên trong tinh không này, lặng lẽ không một tiếng động dần dần bay xa...
Bên trong vòng xoáy không lời nói, chỉ có từng tiếng hít thở ồ ồ truyền ra. Trong tiếng hít thở kia ẩn chứa sự sợ hãi, còn có hoảng sợ. Dường như đối với cái gọi là Linh Giới vĩnh hằng này, quê hương La Thiên này có sự sợ hãi không có cách nào hình dung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT