Edit: Tam | Beta: Kha

Tin Lâm Kính Ngôn gia nhập chiến đội Bá Độ không gây bão mạnh như lúc Tiêu Thời Khâm đến Gia Thế, nhưng vẫn nhận được đông đảo chú ý. Dù sao cũng là tuyển thủ ngôi sao một thời, tuy bây giờ không còn như trước, vẫn đáng để giật tít như thường. Huống chi việc chuyển đội không phải là “kết cục cuối cùng” của Lâm Kính Ngôn, lời tuyên bố hùng hồn của Hàn Văn Thanh trong buổi họp báo, khiến vị tuyển thủ đang bình bình này thoáng chốc hot hẳn lên.

Sau khi tin tức tung ra, dư luận lập tức chia thành nhiều phe. Có người vẫn thờ ơ về đợt chuyển nhượng, người cho rằng Bá Đồ đang nuôi mưu lớn, kẻ rảnh rỗi lại suy đoán Bá Đồ có tuyển thủ và nhân vật mới thì lập đội hình thế nào. Trước nay Bá Đồ không có vị trí lưu manh, giờ thêm vào, tất nhiên cũng phải xây dựng lại hệ thống chiến thuật.

Đám Diệp Tu nghe Trần Quả báo tin liền tự mở web lên hóng. Rốt cuộc hiểu được lý do hôm nay Trương Tân Kiệt không xuất hiện.

Có thành viên mới a, bình thường đều phải tổ chức tiệc mừng linh tinh rồi. Mà nghĩ tới từ “dành riêng” lúc nãy Hàn Văn Thanh nhấn mạnh, thoáng liên tưởng đến chuyện Trương Tân Kiệt hai bữa nay bôn ba cày vật liệu, ra là đang tìm đồ làm bộ trang bị lưu manh cho Lâm Kính Ngôn!

“Mày có ý kiến gì vụ này không?” Ngụy Sâm đột nhiên hỏi Diệp Tu.

“Phiền chết.” Diệp Tu chau mày.

“Phiền?” Ngụy Sâm kinh ngạc, “Lan quyên gì mình mà phiền? Không lẽ mày nghĩ xa xôi đến lúc cạnh tranh quán quân rồi hả?”

“Ông nghĩ nhiều, bây giờ cũng phải cạnh tranh rồi.” Diệp Tu nói.

“Bây giờ?”

“Trương Tân Kiệt tự dẫn đoàn cướp BOSS, hẳn là vì acc lưu manh mới của Lâm Kính Ngôn. Bây giờ Lâm Kính Ngôn tới Bá Đồ, với tính của ổng, ổng sẽ chịu ngồi không nhìn Trương Tân Kiệt bận rộn vì mình sao?” Diệp Tu nói.

Bấy giờ không chỉ Ngụy Sâm, tất cả mọi người đều hiểu ý Diệp Tu.

Mưu Đồ Bá Đạo có một Trương Tân Kiệt đã thấy mịa rồi, bây giờ thêm một Lâm Kính Ngôn. Dù phong độ hiện tại của gã tệ lậu thế nào, với kinh nghiệm và ý thức của một tuyển thủ chuyên nghiệp lâu đời, vai trò của gã trong một trận chiến đoàn đội hơn xa tụi tân binh Triệu Vũ Triết, Lư Hãn Văn nhiều.

“Lâm Kính Ngôn có ăn ngủ đúng giờ không?” Trần Quả liền vội hỏi. Bây giờ họ dùng phương pháp chênh lệch múi giờ để tránh xung đột trực diện với Trương Tân Kiệt, nhưng lỡ chiêu này không xài được với Lâm Kính Ngôn, gã với Trương Tân Kiệt thay phiên nhau trực 24/24, bên đây phải sống sao.

Mà Trần Quả tuy hỏi vậy, nhưng cũng không nhiều hy vọng. Mấu chốt của kế hoạch chênh lệch múi giờ này không phải là chuyện ăn ngủ đúng giờ của bé Trương Tân Kiệt, mà đánh vào tính nghiêm túc kỷ luật đến độ khắc nghiệt của hắn. Nếu là người bình thường, như mấy vị Hưng Hân đây, cũng sinh hoạt như bao người đấy thôi, nếu không phải vì cướp BOSS sao đến nông nỗi thức đêm ngủ ngày như bây giờ? Kế hoạch của bọn họ chưa chắc qua được mắt Lâm Kính Ngôn. Mà Bá Đồ coi trọng gã như vậy, bây giờ đúng là thời điểm cần gã xả thân báo đáp.

Quả nhiên Diệp Tu lắc đầu, “Cái này có ích gì?” Kế lợi dụng chênh lệch thời gian, đúng là chỉ xài được với mỗi mình Trương Tân Kiệt.

“Thôi tới đâu tính tới đó.” Ngụy Sâm thở dài.

Câu lạc bộ Bá Đồ.

Họp báo xong, trong chiến đội tổ chức tiệc mừng chào đón Lâm Kính Ngôn vào đội. Đội trưởng Hàn Văn Thanh và đội phó Trương Tân Kiệt đưa gã đi tham quan một vòng, sau đó dẫn người tới bộ phận nghiên cứu kỹ thuật giới thiệu nhân vật lưu manh đặc biệt chế tạo riêng cho gã.

Nhân vật tên là Lãnh Ám Lôi, điểm kỹ năng 4840. Trang bị hiện tại đã có năm món bạc. Lâm Kính Ngôn xem thuộc tính từng cái, cảm thấy khá hài lòng. Mà những món khác đã lên kế hoạch xong hết, phụ trách bộ phận nghiên cứu kỹ thuật kiên nhẫn bày từng món cho gã xem.

Lại là một hành động thể hiện sự coi trọng của câu lạc bộ với Lâm Kính Ngôn. Mấy lời trước ống kính có khi chỉ dùng để đối phó qua chuyện. Lâm Kính Ngôn là một tuyển thủ lâu năm, nhất định hiểu biết đạo lý này hơn ai hết. Chiến đội Bá Đồ sợ gã lo nghĩ rồi không vui, nên mới cố ý sắp xếp thế này, muốn Lâm Kính Ngôn hoàn toàn yên lòng.

Nhưng có vẻ họ đã làm điều thừa. Lâm Kính Ngôn lúc thấy nhân vật lưu manh câu lạc bộ chế tạo cho mình, cũng không có vẻ mặt nhẹ nhõm an tâm, chỉ để ý trang bị bạc có phù hợp hay không, rồi bắt tay thảo luận những phần chưa làm với người phụ trách. Trong Liên minh hẳn không ai rành về lưu manh hơn Lâm Kính Ngôn. Gã nhanh chóng tập trung nghiên cứu nâng cao thực lực nhân vật, từ đó nâng cao thực lực chiến đội, cống hiến cho chiến đội theo cách của mình.

Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đứng nghe bên cạnh, khẽ nhìn nhau, quyết định không quấy rầy nữa, tự giác chuồn êm ra ngoài. Hai người đều hiểu, lịch trình thăm quan đồ giới thiệu đồ giúp đội viên mới làm quen với đội ngũ đồ thực sự không cần thiết. Lâm Kính Ngôn là tuyển thủ lâu năm, rất nhanh đã thích ứng với hoàn cảnh và nhân vật mới, đỡ tốn công hai người.

Lâm Kính Ngôn nói chuyện đến quên cả thời gian. Được hơn nửa tiếng đồng hồ, mới chợt nhớ ra sự tồn tại của Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt. Nhìn quanh lại chẳng thấy bóng hai người đâu. Còn đang thắc mắc, người phụ trách lại moi ra phần tư liệu mới, kéo Lâm Kính Ngôn nói tiếp. Trưởng phòng nghiên cứu kỹ thuật Dương Ly của Bá Đồ là một người say mê công việc, có thể cày suốt ngày đêm không ngủ nghỉ. Nói chuyện với Lâm Kính Ngôn nửa tiếng giúp hắn ngộ ra được nhiều điều, sâu sắc cảm nhận được danh hiệu lưu manh số một quả nhiên danh bất hư truyền, sao có thể dễ dàng thả Lâm Kính Ngôn đi được!

Lâm Kính Ngôn nghĩ, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt không nói tiếng nào đã đi mất, phỏng chừng do không muốn làm phiền, tạo điều kiện cho gã thảo luận trang bị, liền sảng khoái nhận lời. Lâm Kính Ngôn vừa vào Bá Đồ, ngày đầu tiên đã vùi đầu vào bộ phận nghiên cứu kỹ thuật làm việc.

Chỉ bấy nhiêu đây đã nhìn ra sự phóng khoáng của câu lạc bộ Bá Đồ. Nếu là mấy câu lạc bộ bủn xỉn khác, nghiên cứu trang bị đều giấu giấu giếm giếm, dù là tuyển thủ nhà cũng không cho biết nhiều. Dù sao tuyển thủ đâu có cố định, lỡ ngày mai chuyển sang đội khác, hay giải nghệ, rồi đem tư liệu mật của chiến đội rao ra ngoài thì sao? Mấy thứ này có ký hợp đồng bảo mật cũng chẳng an tâm được.

Lâm Kính Ngôn có chuyện để làm, không rảnh chú ý thị phi chuyển đội, càng không biết bản thân đã vô tình liên lụy đám người Diệp Tu mất ăn mất ngủ.

Nói ra thì team Diệp Tu thức trắng một đêm, lại cố gượng đến trưa, mắt đã díp hết lại. Cuối cùng cả đám YOLO quyết định thôi đéo xoắn nữa kéo nhau đi ngủ, chuyện khác mai tính.

Đến tối, canh đúng múi giờ Trương Tân Kiệt ngưng hoạt động, nguyên hội hè nhau sống dậy. Nhắn tin thăm dò tình hình lúc ngủ với bọn Trảm Lâu Lan.

Kết quả nhận được câu trả lời, ban chiều BOSS xuất hiện, Trương Tân Kiệt cũng reset.

“Có thấy lưu manh nào nổi bật không?” Diệp Tu hỏi.

“Ừm... Không để ý! Nhân vật lưu manh, không lẽ anh lo Lâm Kính Ngôn cũng tham gia?” Mấy vị hội trưởng phản ứng rất nhanh.

“Đúng vậy! Mới gia nhập chiến đội mà bên ấy đã khoe làm nhân vật riêng cho ổng rồi, mấy phi vụ gần đây của Trương Tân Kiệt hẳn từ đây mà ra, tui đoán Lâm Kính Ngôn không ngồi nhìn đâu.” Diệp Tu nói.

“Để tui cho người canh chừng.” Trảm Lâu Lan nói, ba vị hội trưởng gật gù theo. Khi nghĩ đến chuyện Lâm Kính Ngôn muốn thó một chân vào vũng cạn cướp BOSS này, tâm trạng mọi người đều chùng xuống. Cướp BOSS thật lắm gian nan! Sóng to gió lớn đợt này như muốn cuốn trôi đám hội trưởng. Nhưng với những vị hội trưởng dẫn dắt công hội top dưới, đánh nhau khi thắng khi thua mà thua nhiều hơn thắng này, vấn đề này chẳng là gì hết.

Suốt đêm, Diệp Tu suy nghĩ rất nhiều.

BOSS hoang dã đầu tiên rốt cuộc xuất hiện, cả đoàn nhanh chóng tập kết, vừa tới chỗ liền đụng độ Mưu Đồ Bá Đạo. Giờ này Trương Tân Kiệt đang an nghỉ là cái chắc, nhưng còn Lâm Kính Ngôn?

Diệp Tu ghim mấy gã lưu manh của Mưu Đồ Bá Đạo, phối hợp với Tô Mộc Tranh và đám tinh anh xông vào giết mấy tên liền. Đến khi khuấy cho Mưu Đồ Bá Đạo thành nồi cháo lòng, Diệp Tu mới xác nhận, Lâm Kính Ngôn không có ở đây. Nếu không với tài nghệ của Lâm Kính Ngôn, dù không bằng bậc thầy chiến thuật, nhưng đã đủ đè bẹp đám người chơi thường lâu rồi!

Cuối cùng tuy không moi ra Lâm Kính Ngôn, nhưng nhận được một món quà ngoài ý muốn.

Hại Người Không Mệt!

Tên nhóc này đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, tất nhiên là đi gom hàng như mọi ngày. Bị Diệp Tu phát hiện còn sống yên được sao? Tất nhiên là anh đây bỏ đoàn, gọi đội tinh anh lùng giết chú tới chân trời góc bể rồi. Hại Người Không Mệt trình cao bao nhiêu? Bị Diệp Tu rình rồi sao thoát nữa. Đến khi Hại Người Không Mệt căm hận nhắm mắt xuôi tay, Diệp Tu mới chợt nhớ ra, “Hình như tui quên báo tên cho nó biết rồi?”

Mọi người nhắm mắt không nỡ nhìn, vô cùng cảm thông cho cái chết tức tưởi của Hại Người Không Mệt.

“Thôi kệ, giết mấy lần rồi, chắc cũng tự hiểu.” Diệp Tu tặc lưỡi bỏ qua. Mọi người tiếp tục mặc niệm.

Đêm nay không gặp Lâm Kính Ngôn, BOSS cũng ít. Cả đêm chỉ có một con, khiến mọi người ức chế nguyên đêm. Nhưng biết sao được, hệ thống random mà. Họ tuy uất ức, nhưng ít ra cũng cướp được. Mấy cái công hội rình nguyên đêm chẳng những mất BOSS còn mất mạng mất exp mất trang bị mới gọi là khóc ra máu kìa!

Sớm hôm sau, khi nhận được tin Vọng Sơn Vân Vụ online, cả đám quyết đoán logout đi ngủ khỏe. Tuy nói không thể hoàn toàn tránh thoát bóng ma mang tên Trương Tân Kiệt, nhưng ít nhất cũng phải ăn no ngủ kỹ rồi hẵng lao ra chiến với Trương Tân Kiệt đã cày cuốc cả ngày chứ. Bây giờ cả đám xác xơ sau đêm dài, hắn ta thì vừa thức giấc, chơi vầy sao theo.

Buổi sáng để cho Trương Tân Kiệt quẩy đi! Đây cũng là một loại chiến thuật đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play