Nhưng sao thằng này lại nhập bọn với Diệp Thu? Trương Tân Kiệt choáng váng, e là chỉ số thông minh có cao tới đâu cũng không thể ngờ được.
Trương Tân Kiệt không dám chắc chắn, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng hành động của kỹ sư máy móc. Sau khi chỉ huy phe mình phản kháng một lúc, Trương Tân Kiệt đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Tên kia hóa giải kế hoạch của hắn vô cùng trôi chảy, đối phương đang tiếp tục phá vỡ hàng rào phòng ngự của họ.
Cũng không phải trình độ của Tiêu Thời Khâm cao hơn Trương Tân Kiệt, mà là Trương Tân kiệt đang đặt trọng điểm phòng ngự ở cánh trái, nơi đang có Diệp Thu và Tô Mộc Tranh. Giờ cánh phải tự dưng lòi ra Tiêu Thì Khâm, đây là chuyện hắn nghĩ nát óc cũng không ngờ tới.
Vậy nên Trương Tân Kiệt đã rõ, mục đích chia hai cánh của đối phương không phải giả vờ nguy hiểm, mà hai cánh quân này đều đánh thật và buộc hắn phải dùng hết sức đối phó. Nhưng hiện giờ, hắn chú ý bên trái thì không lo được bên phải, tập trung bên phải thì lại tèo mất bên trái…
“Tụ lại, hai bên trái phải tiếp tục rút về.” Trương Tân Kiệt đành bố trí như vậy, góc nhìn của hắn phải bao quát được cả hai. Nếu cứ quay trái quay phải, Diệp Thu và Tiêu Thời Khâm cũng không phải đối thủ hắn có thể đối phó qua loa như vậy.
Vừa thu quân hai phía trái phải, vừa dịch chuyển vị trí đoàn đội đang giết BOSS, mục đích của Trương Tân Kiệt là dẫn dắt hai quân phe địch về cạnh nhau, để bản thân có thể đối phó cùng một lúc.
Tình hình rơi vào thế giằng co.
Trương Tân Kiệt khẽ thở phào, nhưng hắn thấy may mắn không phải là vì tài chỉ huy của mình, mà vì đội ngũ hắn mang theo lần này không phải đội lập bừa. Thực lực đoàn đội tinh anh của Mưu Đồ Bá Đạo quả thực vượt mặt người chơi của bốn công hội. Dựa vào lợi thế này, Trương Tân Kiệt tạm thời ổn định được tình hình. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là họ đang có lợi.
Trên thực tế, Mưu Đồ Bá Đạo đang rơi vào thế vô cùng bị động. Bằng chứng rõ nhất chính là hệ thống phòng ngự Trương Tân Kiệt tạo nên ban đầu đã hoàn toàn rối loạn, phải thiết lập lại hoàn toàn.
“Thế mà cũng cầm cự được?” Tiêu Thời Khâm vô cùng bất ngờ, người chơi của công hội đối phương tiến lùi hợp lý, quá nề nếp trật tự rồi? Lẽ nào…
“Ai đang chỉ huy Bá Đồ thế?” Tiêu Thời Khâm không nhịn được hỏi thử.
“Trương Tân Kiệt, còn ai vào đây nữa!” Diệp Tu nói.
Tiêu Thời Khâm lập tức choáng váng.
Hắn dạo này bận việc chuyển đội, việc của chiến đội, nào biết được trong game lại xảy ra phong ba bão táp như thế. Có Trương Tân Kiệt của Mưu Đồ Bá Đạo đích thân ra trận, chẳng trách Diệp Thu lại nhờ hắn giúp đỡ. Nếu không phải hắn chọc gậy bánh xe, Mưu Đồ Bá Đạo thật sự rất khó chơi.
Với trình độ của mình, Tiêu Thời Khâm chỉ cần đánh một lúc là có thể đánh giá được thực lực hai bên. Bàn về chỉ huy chiến thuật, cả bọn khó có thể so cao thấp. Nhưng nếu bàn về thực lực, đoàn tinh anh của Mưu Đồ Bá Đạo lại ăn đứt bọn họ. Vừa rồi bọn họ hai mặt giáp công, rõ ràng Mưu Đồ Bá Đạo không đỡ nổi, giờ Tiêu Thời Khâm đã hiểu: Trương Tân Kiệt bởi vì cố ý phòng ngự bên Diệp Thu, cho nên mới xem nhẹ bên này, nhưng giờ chỉ sợ hắn đã chú ý. Đoàn đội được điều chỉnh lại, thu quân rất kịp thời, tình thế này khó lòng phá vỡ trong một thời gian ngắn.
Bên họ có hai đại thần chỉ huy, có thể vận dụng những chiến thuật phức tạp hơn, thế nhưng sức chiến đấu của Mưu Đồ Bá Đạo lại mạnh hơn, cộng thêm Trương Tân Kiệt chỉ huy, lần này chắc cân được cả hai người bọn họ.
Nếu thực sự phải định ra kết cuộc, Tiêu Thời Khâm cho rằng bọn họ vẫn chiếm phần thắng. Bởi hắn tin rằng cả Diệp Thu và hắn đều không ngu tới mức biết thừa thực lực đối phương mạnh hơn mà vẫn cố đấm ăn xôi. Bọn họ chắc chắn sẽ vận dụng ưu thế chiến thuật linh hoạt khiến Trương Tân Kiệt trở tay không kịp.
Có điều đây không phải một trận PK sống chết, mà mục đích của hai phe đều là BOSS. Trương Tân Kiệt chỉ cần cố gắng duy trì tình hình hiện tại để đoàn đội giành được BOSS thì thắng thua đã định.
Điều này khiến Tiêu Thời Khâm cảm thấy khó khăn. Tiêu Thời Khâm đã từng nghiên cứu khá kĩ những chiến thuật phòng ngự. Hắn vốn xuất thân từ chiến đội tầm trung, rất ít khi chọn những chiến thuật chủ động đối chiến khi gặp các chiến đội mạnh. Mấy năm gần đây, Tiêu Thời Khâm chỉ tập trung nghiên cứu những chiêu như thừa cơ phản kích, lấy thủ làm công. Nhưng hắn biết, hắn dùng nó là vì chiến đội buộc phải làm vậy. Còn Trương Tân Kiệt mới là bậc thầy chiến thuật tài năng về phòng ngự chân chính, chuyện này cũng liên quan tới tính cách của bản thân. Thế nhưng nực cười ở chỗ, chiến đội Bá Đồ lại thích xông xáo đánh đấm, dùng câu “tấn công là phòng ngự tốt nhất” ví cho Bá Đồ sẽ không ai có ý kiến. Vì vậy, Trương Tân Kiệt chưa từng có cơ hội tận dụng sở trường của mình.
Có điều, tài năng về thuật phòng ngự của người này chưa hề mai một. Tiêu Thời Khâm nhìn Trương Tân Kiệt bày ra hàng rào phòng ngự chặt chẽ, đột nhiên cảm thấy khó nhằn. Không phải hắn không có tự tin chiến thắng, bên kia còn có đại thần Diệp Thu nữa mà. Khó là vì đợi đến lúc bọn họ phá tan tầng phòng ngự của Trương Tân Kiệt, BOSS cũng bị dần te tua mất rồi.
Chậc, làm thế nào mới được đây!
Nghiên cứu chiến thuật là sở trường của Tiêu Thời Khâm. Mấy năm nay hắn đã nhai đi nhai đám chiến thuật này, giờ hắn đang tìm cách để đối phó. Vừa nghĩ được hai giây, đột nhiên lại thấy sai sai.
Sao mình phải hao tâm tổn trí thế chứ?
Mục đích ban đầu của mình là quan sát thực lực đám tuyển thủ chiến đội Diệp Thu, tự dưng nhọc công nghĩ cách giành BOSS làm gì? Mình chỉ cần chỉ huy tốt, chuyện động não cứ để Diệp Thu lo, nghĩ chi cho mệt vậy!
Tiêu Thời Khâm nghiêm túc cảnh tỉnh mình, sau đó đưa mắt tìm kiếm đám Bánh Bao trong đám đông. Hắn chợt phát hiện chiến thuật của Trương Tân Kiệt mang lại khá nhiều lợi ích cho hắn. Vốn việc chia quân hai đường khiến hắn không thể quan sát đám Diệp Thu, giờ bị hành động của Mưu Đồ Bá Đạo kéo lại, thuận tiện cho hắn thu thập tin tức.
Đúng vậy, thu thập tin tức!
Tiêu Thời Khâm xác định lại tư tưởng lần nữa. Nếu là moi tin, Trương Tân Kiệt đang tạo cơ hội rất tốt cho hắn! Bố trí phòng ngự của tên này chặt chẽ, phân bố nghề nghiệp hợp lý, có thể phối hợp nhau bất cứ lúc nào. Có nhân vật đứng ở vị trí cố định, cũng có nhân vật không ngừng chuyển động, hai bên luân phiên hỗ trợ, chuyển động trôi chảy.
Oh no, bên kia có sơ hở, nhanh tấn công thôi.
Chẹp, được lấp mất rồi, đúng là Trương Tân Kiệt, vừa nãy chắc là do người chơi Mưu Đồ Bá Đạo không chú ý vị trí.
Ý, bên kia rút về hơi quá, mình có thể thừa cơ tấn công, nhưng hơi xa, để bên đoàn đội Diệp Thu đi đi, bên đấy gần hơn.
Tiêu Thời Khâm định gửi tin cho Diệp Thu, nhưng vừa bắt đầu gõ chữ, hắn đột nhiên dừng lại, nước mắt đầm đìa.
Thần linh ơi, sao con cứ nghiên cứu cách phá vỡ hàng rào phòng ngự của Trương Tân Kiệt hoài vậy! Thói quen mấy năm nay đã khiến hắn hình thành phản xạ tự nhiên, hễ nhìn thấy chiến thuật liền tìm cách đối phó.
Tin tức, chú ý tin tức.
Tiêu Thời Khâm đang suy ngẫm, thì nhìn thấy hai đoàn do Diệp Thu chỉ huy có hành động. Do Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng của Diệp Thu dẫn đầu, xông tới chỗ cánh quân rút về quá mức mà hắn nhìn thấy vừa nãy.
Từ chỗ bọn hắn cũng còn xa lắm… Chắc hẳn Trương Tân Kiệt cũng biết nhỉ?
Quả nhiên!
Tiêu Thời Khâm nhìn chằm chằm, chỗ sơ hở vừa lộ ra đã được bổ sung ngay lập tức. Đây tất nhiên không phải cái bẫy do Trương Tân Kiệt cố tình tạo ra, mà là do đoàn tinh anh không thể sánh ngang với các tuyển thủ chuyên nghiệp. Huống gì mấy thứ như chiến thuật đều cần luyện tập nhiều. Bố trí vội vàng của Trương Tân Kiệt vốn đã tính đến trình độ của người chơi thường, nhưng đến khi hoàn thành vẫn có chút trục trặc. Nhưng có Trương Tân Kiệt ở đây, hắn sẽ đích thân sửa lại. Đây chính là nguyên nhân vì sao hai lần phạm lỗi vừa rồi đều được giải quyết rất nhanh.
Tình huống quả nhiên như Tiêu Thời Khâm dự đoán, lại tiếp tục giằng co. Mặc dụ bọn họ chiếm thế chủ động, nhưng thế bị động của Trương Tân Kiệt có một phần là do hắn ta cố ý tạo thành để kéo dài thời gian.
Tiêu Thời Khâm lú người ra ngó vẻ mặt của Diệp Tu, song hắn không thấy chút sốt ruột nào. “Lẽ nào ổng có cách để phá trận? Sao mình không nhìn thấy?” Tiêu Thời Khâm vốn phải ưu tiên thu thập tin tức, chỉ một thoáng sơ ý lại tiếp tục suy ngẫm chiến thuật.
Bên Mưu Đồ Bá Đạo, Trương Tân Kiệt khá hài lòng với tình hình trước mặt. Đúng lúc này, Tưởng Du chợt gửi tin tới: Đoàn tinh anh của Luân Hồi đến rồi.
“Ừ, tôi biết rồi.” Trương Tân Kiệt gật đầu. Có công hội mới vào xin góp chân cũng là chuyện nằm trong dự tính, hắn cũng đã bố trí cách đối phó cho trường hợp này, thế cân bằng sẽ không bị phá vỡ.
Công hội Luân Hồi ra quân tất nhiên là đoàn tinh anh số 1 và số 2. Chiến đội của họ là tân quán quân, vinh quang phơi phới, nhưng công hội trong game lại chưa đạt được thành tựu tương tự. Bộ phận của họ trở thành nỗi ô nhục, khiến hội trưởng Tam Đạo Lục Giới mặt mũi ê chề.
Lúc này, trưởng đoàn tinh anh số 2 được gã gọi đến. Người này mới gia nhập, còn lâu lắm mới trở thành thành viên chủ chốt của công hội. Có điều kĩ thuật của gã ta khá tốt, hơn nữa còn là một nhân tài chỉ huy. Tuy nhiên, bây giờ không chỉ Diệp Thu mà đến Trương Tân Kiệt cũng nhảy ra cướp BOSS, Tam Đạo Lục Giới khóc không ra nước mắt. Thôi thì cứ cố đấm ăn xôi vậy!
Trưởng đoàn tinh anh số 2 thì khác, nhìn thấy tình hình trước mặt, gã phấn khích nói với Tam Đạo Lục Giới: “Ba nhà này đánh càng nhiệt tình, càng có cơ hội cho chúng ta!”
“Hả? Sao lại thế?” Tam Đạo Lục Giới khiêm tốn học hỏi, đừng thấy gã đề đạt người này lên làm trưởng đoàn tinh hai số 2 mà lầm, xét ra thì hai người cũng chả thân quen gì.
“Mưu Đồ Bá Đạo đang trong trạng thái phòng thủ toàn diện, rõ ràng không gánh nổi áp lực từ đối thủ, chúng ta tấn công bất ngờ, xông thẳng tới, sau đó quây lấy BOSS vừa chạy vừa đánh. Hai công hội đã tổn thất nặng nề rồi, dù đại thần có chỉ huy cũng vô dụng.”
“Không đơn giản như ông nói đâu?” Tam Đạo Lục Giới nói.
“Không thử sao biết được?” Trưởng đoàn số 2 tự tin nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT