Edit: Hwan | Beta: Kha

Bị Diệp Tu chỉ thẳng, còn có thái độ thành thật của Trảm Lâu Lan, Bạch Khê Lưu Cảnh cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nghĩ lại cũng phải, việc này không cớ gì chỉ tìm công hội Chiêu Hoa mà không tìm người khác, trò giả ngu của hắn quả thật hồn nhiên quá đáng.

“E hèm….” Nhất thời Bạch Cảnh Lưu Khê cũng không biết nên nói gì đây.

“Cố ý add mấy ông vào, cũng chỉ để nhắc nhở mấy ông nên vượt qua thử thách này thôi.” Diệp Tu nói, trông hắn có vẻ không để ý mấy đến Bạch Khê Lưu Cảnh.

“Đại thần, ông thấy thế nào?” Trảm Lâu Lan hỏi.

“Thấy gì đâu chứ.” Diệp Tu cười bảo, “Điều này chứng tỏ chúng sợ hãi liên minh của tụi mình, chúng không có thủ đoạn nào chống trả nên mới đi lên con đường tìm kiếm đồng minh. Đối với những công hội thế này, chuyện phân chia lợi ích cũng đau khổ như bị xẻ thịt vậy, làm thế này cũng chỉ vì bị bắt buộc mà thôi.”

“Nên tụi mình càng không thể từ bỏ ưu thế lớn hiện nay.” Hiển nhiên Trảm Lâu Lan đứng về phía Diệp Tu.

“Tình hình chắc chắn sẽ trở nên căng thẳng hơn trong tương lai. Sẽ còn nhiều công hội khác được chọn ngoại trừ tụi mình, hoặc hai công hội có thực lực cạnh tranh hợp tác với nhau. Vì vậy, tui muốn xác định xem mấy ông có còn tin tưởng vào liên minh này không? Hơn nữa, nếu nhận được lời mời từ các công hội khác thì cứ nói thẳng, cần gì phải giấu diếm? Tụi tui cũng sẽ biết ngay khi chúng ta đối mặt với BOSS kế tiếp thôi. Dù sao hợp tan chỉ là chuyện bình thường.” Diệp Tu nói.

“Tui không định làm thế đâu.” Trảm Lâu Lan lập tức khẳng định.

“Tui rất vừa lòng với hiện tại.” Việt Tử Khuynh của công hội Việt Vân cũng bảo.

“Tiếp tục cố gắng há.” Vũ Tẫn Tri của công hội Hạ Vũ nói.

“E hèm… Tui cũng ngại nói thêm gì nữa lắm…” Bạch Khê Lưu Cảnh còn chưa hết xấu hổ. Lời vừa rồi của Diệp Tu không còn chỉ đích danh hắn nữa, nhưng dù sao hắn đã phạm phải việc “che giấu”, còn chưa hết bẽ mặt. Chẳng qua vụ bẽ mặt này khá công khai, hắn cũng chẳng biết nói gì hơn.

“Tui nghĩ ai cũng hiểu rõ mối quan hệ quan hệ nhân quả trong đấy. Đám công hội lớn tìm kiếm đồng minh là vì sự tồn tại của Liên minh của tụi mình. Nếu phe đồng minh của tụi mình bị chia rẽ, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng không còn nữa, tất cả sẽ trở về như ban đầu, vậy chúng có cần tìm đồng minh nữa không?” Diệp Tu hỏi vặn.

“Nói cũng đúng.” Người lên tiếng nhanh nhất lần này lại là Việt Tử Khuynh “Đây là âm mưu của bọn công hội lớn. Tụi mình phải hợp tác thì mới có thể chia được phần bánh ngọt từ chỗ bọn chúng. Còn tự lực cánh sinh thì nhiều nhất chỉ lấy được vụn bánh mà thôi.”

Ba người còn lại, ngay cả Bạch Khê Lưu Cảnh mới đầu ngu ngơ cũng hiểu rõ ràng. Đạo lý Diệp Tu nói rất dễ hiểu, thân là hội trưởng của một công hội dưới trướng câu lạc bộ, nếu còn không rõ thì chắc trình độ có vấn đề rồi.

“Ha ha, ai cũng không có thắc mắc gì thì tốt, tuần sau tiếp tục cố gắng há.” Diệp Tu nói.

Group chat lập tức yên tĩnh, nguy cơ đã được hóa giải. Các công hội lớn có bận rộn thế nào, tiểu đoàn của họ cũng không gì phá nổi. Ngay cả kẻ từng có nguy cơ bị dụ nhất như Bạch Khê Lưu Cảnh cũng ngu một lần là đủ, không hề tái phạm lần nữa.

Chuyện hợp tác không còn vấn đề, những ngày còn lại trong tuần đối với bọn Diệp Tu quả thật rất hài lòng. Những ngày này, bọn Trảm Lâu Lan thường xuyên nhìn mớ vật liệu kiếm được trong tuần rồi cười ngu, chưa bao giờ họ thu hoạch được nhiều như vậy.

Về phần ba hội trưởng Việt Tử Khuynh, Bạch Khê Lưu Cảnh và Vũ Tận Tri, gần đây thành tích của công hội khá nổi bật, làm câu lạc bộ cũng cảm thấy bất ngờ. Ba người lập tức đều được câu lạc bộ khen ngợi, tiền thưởng tháng này là minh chứng cho tất cả.

Riêng Trảm Lâu Lan, bản thân là ông chủ, thiệt hay lợi tự hiểu, bớt không ít chuyện.

Có người hài lòng, tất nhiên sẽ có người khó chịu.

Ví dụ như Hô Khiếu Sơn Trang, thành tích tuần rồi quá thê thảm, ăn nguyên con zero, một con BOSS cũng không hốt được. Lại nói tiếp thực lực của Hô Khiếu Sơn Trang vốn không phải mạnh nhất, lúc cạnh tranh BOSS cũng rơi vào thế yếu, chẳng qua bọn họ có tuyển thủ chuyên nghiệp giúp đỡ, ngày đầu ra trận mới có thể đè đầu được cả Mưu Đồ Bá Đạo. Chỉ là từ sau trận kia, Triệu Vũ Triết không còn vào game nữa.

Ngày đó rời đi cùng Triệu Vũ Triết, Mã Đạp Tây Phong cảm thấy mọi chuyện không nên diễn ra thế này, nhưng gã lại ngại hỏi. Giờ công việc cả tuần đã xong, Triệu Vũ Triết vẫn không xuất hiện, Mã Đạp Tây Phong nghĩ có phải hắn đã nghỉ phép rồi không? Nhưng rõ ràng gã vẫn nhìn thấy Triệu Vũ Triết ở trong khu ký túc xá của tuyển thủ.

Người còn ở đấy mà không thấy login, chẳng lẽ lúc ấy thằng nhóc chỉ làm bộ không nhục chí thôi? Mã Đạp Tây Phong vội vàng muốn tìm hiểu.

Cửa phòng Triệu Vũ Triết khép hờ, Mã Đạp Tây Phong gõ vài cái không thấy phản ứng, đẩy cửa vào liền nhìn thấy Triệu Vũ Triết đang tập trung luyện tập trước máy tính.

Đúng vậy, luyện tập.

Triệu Vũ Triết không hề nhục chí, sự thất bại trong game chỉ làm hắn nhận ra trình độ của mình chưa đủ. Bởi không tính đại thần Diệp Thu, ngay cả những tên vô danh như lưu manh Bánh Bao hay pháp sư chiến đấu kia cũng có thể gây đả kích cho hắn.

Là do đối thủ mạnh? Hay do mình quá yếu?

Câu hỏi từng thoáng qua trong đầu Triệu Vũ Triết giờ đã không còn nữa. Mặc kệ đối thủ mạnh hay bản thân yếu kém, gã cũng phải tăng thực lực lên. Không thể nào cứ mãi cầu nguyện cho đối thủ yếu đi cả.

Triệu Vũ Triết đang miệt mài khổ luyện không phát hiện Mã Đạp Tây Phong đã vào phòng. Mã Đạp Tây Phong đứng nhìn ngay cửa, thấy Triệu Vũ Triết đang khổ luyện cũng không quấy rầy, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi.

Các công hội khác cũng không nhàn rỗi, một tuần cướp BOSS đáng xấu hổ như vậy, bọn họ nhất định phải tìm cách giải quyết. Cũng không thể trơ mắt nhìn Diệp Thu lại triệu tập đồng minh cướp hết hàng họ của mình vào tuần tới, đây chẳng khác gì ngồi chờ chết cả.

Một tuần cũng trôi qua.

Tuần mới lại bắt đầu, vừa hay sang tháng mới – Tháng 7.

Sáng hôm nay, Diệp Tu thức dậy theo tiêu chuẩn nghỉ ngơi và làm việc mới được thống nhất gần đây, khi xuống lầu ăn sáng, nhìn thấy Trần Quả bưng chén cơm, đứng ở cửa tiệm net ngó dáo dác bên ngoài.

“Mới sáng sớm đã nhìn gì thế?” Diệp Tu cũng không vội vàng ăn sáng, đốt điếu thuốc đi đến.

Trần Quả cũng không nói chuyện, phất bàn tay đang cầm đũa chỉ qua bên kia. Diệp Tu nhìn về hướng đó, cửa chính câu lạc bộ Gia Thế đang được nhiều fan hâm mộ vây quanh, trông náo nhiệt cực kỳ, có nhiều người còn giơ cao biểu ngữ trong tay, Diệp Tu vừa nhìn dòng chữ trên đấy đã hiểu ngay. Đây là hoạt động chào đón Tiêu Thời Khâm của fan Gia Thế. Mùng một tháng bảy, Liên minh Vinh Quang bắt đầu mùa chuyển nhượng, chuyện chuyển nhượng của Tiêu Thời Khâm cũng đã đâu vào đấy, hợp đồng sẽ ký chính thức vào hôm nay.

“Cậu ta thật sự đến đây.” Trần Quả thở dài. Họ là những người không chào đón Tiêu Thời Khâm nhất ở cả thành phố H này. Người này khẳng định có thể thay đổi tình hình lộn xộn của Gia Thế hiện nay, thậm chí có thể làm đội ngũ này trở nên cực kỳ xa lạ với Diệp Tu.

Câu lạc bộ Gia Thế.

Sáng hôm nay Đào Hiên đã chạy tới câu lạc bộ, xác nhận kĩ lại lần nữa tiệc chào đón, chiêu đãi ký giả, buổi họp báo vân vân. Việc Tiêu Thời Khâm chuyển nhượng cũng không phải chuyện nhỏ, nhất là trong hoàn cảnh Gia Thế đã bị loại, vị tuyển thủ hạng sao này vẫn bằng lòng hy sinh ở Gia Thế một năm, điều này càng làm Đào Hiên có thiện cảm với cậu ta hơn.

Đào Hiên đứng bên cửa sổ trong văn phòng, nhìn các fan hâm mộ đã tụ tập chờ dưới cửa từ sớm, hắn cảm thấy lần này ông trời đối đãi mình không tệ. Đã lâu rồi hắn không nhìn thấy cảnh tượng fan hâm mộ tụ tập mong mỏi như vậy. Fan Gia Thế trong mùa giải trước chủ yếu chỉ tụ tập chửi mắng về biểu hiện của chiến đội, vứt rác và giơ cao biểu ngữ kháng nghị. Giờ thì tốt hơn rồi, tất cả đều đã qua, tâm trạng của Đào Hiên hiện rất tốt.

Cùng lúc đó, trong ký túc xá của tuyển thủ ở tầng dưới, Lưu Hạo và Hạ Minh cũng đứng bên cửa sổ, nghiến răng nhìn đám fan đang tụ tập trước cửa.

Ba ngày trước, Lưu Hạo vẫn còn xoắn xuýt chờ mong Tiêu Thời Khâm đến.

Lúc thành tích của Gia Thế rối beng vào gần cuối mùa giải trước, Lưu Hạo cũng từng có ý định rời đi. Sau khi bị loại trở thành kết cuộc đã định, gã lại càng chắc chắn hơn. Nhưng gã không ngờ câu lạc bộ nhanh chóng tuyên bố tin tức Tôn Tường ở lại và Tiêu Thời Khâm sắp gia nhập, điều này làm ý định chuyển hội của Lưu Hạo dần lung lay.

Bất cứ tuyển thủ nào cũng hy vọng mình được gia nhập một đội ngũ mạnh có khả năng giành giải cả, Lưu Hạo cũng vậy. Mà sau khi có được Tiêu Thời Khâm, tuy Gia Thế đã bị loại, nhưng thực lực tương lai của chiến đội lại trở nên phù hợp với tiêu chuẩn ấy. Tuy phải mất một năm để thi đấu khiêu chiến, nhưng một năm sau, vương giả trở về, giành lại quán quân, nghe hay phết ấy chứ.

Hiệu suất làm việc của câu lạc bộ cao cộng thêm kế hoạch tương lai mỹ miều làm Lưu Hạo phải suy nghĩ lại. Thật ra gã cũng không muốn rời Gia Thế lắm, hiện giờ gã đang làm đội phó của Gia Thế, có kinh nghiệm và thân phận trong đội, thay đổi chiến đội sao còn thân phận và địa vị như vậy chứ?

Nhưng khi Tiêu Thời Khâm đến, Lưu Hạo cảm thấy chức vị đội phó của mình cũng sắp đi tong. Tiêu Thời Khâm rõ ràng thích hợp với chức đội phó hơn gã, thậm chí còn xứng đáng thay thế Tôn Tường làm đội trưởng. Câu lạc bộ sẽ sắp xếp thế nào đây? Lưu Hạo đã thử tìm hiểu nó trước mặt quản lý Thôi Lập, nhưng lại nhận được câu trả lời không làm gã hài lòng.

Sau khi băn khoăn lo lắng, cuối cùng Lưu Hạo vẫn quyết định ở lại. Bởi vì gã nhận được tin nội bộ, rằng Tiêu Thời Khâm còn chuyển nhượng cả nhân vật kỹ sư máy móc hạng sao Diệt Sinh Linh của mình sang Gia Thế.

Một tuyển thủ ngôi sao, một nhân vật hạng sao, Gia Thế bị loại lại tăng mạnh thực lực làm cho Lưu Hạo không muốn bỏ qua. Gã quyết định hy sinh một năm, tiếp tục ở lại dốc sức cho Gia Thế hùng mạnh này, rồi sau đó lại trở về Liên minh, tiến công giải quán quân.

Gã tin tưởng phần thắng của gã khá cao ở trong Gia Thế này. Tuy Tiêu Thời Khâm đến làm cho chiếc ghế đội phó của gã gặp nguy cơ, nhưng với căn cơ và kinh nghiệm của gã ở Gia Thế, chức đội phó này không phải muốn đổi là đổi. Theo hoàn cảnh của Gia Thế hiện nay, Lưu Hạo cảm thấy mình vẫn là sếp sòng trong phòng huấn luyện.

Lưu Hạo vừa xoắn xuýt vừa chờ mong, chờ mãi đến khi Tiêu Thời sắp đến. Nào ngờ trong buổi họp trực tuyến của câu lạc bộ ba ngày trước, sau yêu cầu mọi người tụ tập ở câu lạc bộ vào thứ hai để chào đón thành viên mới, thì Lưu Hạo và Hạ Minh lại nhận được một thông báo lạnh lùng từ câu lạc bộ.

Hai người sẽ sang chiến đội Lôi Đình để đổi với Tiêu Thời Khâm, ba ngày này hãy thu dọn đồ đạc, thứ hai ngày 1 tháng 7 là có thể rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play