Nhiệt độ tháng 5 của thành phố S không cao không thấp, thời tiết mát mẻ cực kỳ thoải mái.
Nhưng với một kẻ luôn ru rú trong nhà, thờ ơ chuyện khí hậu như Diệp Tu, hắn không cảm nhận được sự biến hóa trong đấy. Xuống máy bay, bắt xe đi thẳng đến câu lạc bộ Luân Hồi, ngay cả khách sạn cũng không thèm ghé qua.
Sau cuộc giao dịch thất bại với Trảm Lâu Lan, Diệp Tu trở nên cẩn thận hơn. Có điều, qua nhiều lần bàn bạc với đám Ngụy Sâm, hắn vẫn cảm thấy Luân Hồi sẽ không có lý do từ chối. Lòng tranh giải quán quân của họ trong mùa giải này quá rõ rệt, thể hiện rành rành qua màn PR suốt hai tuần nghỉ ngơi và hồi phục trước trận chung kết.
Chắc chắn không có chuyện từ chối mua hướng dẫn điểm kỹ năng; khả năng duy nhất là, họ sẽ từ chối mua đứt. Bọn Diệp Tu cũng đã bàn bạc vấn đề này hồi lâu. Nếu không mua đứt, chẳng khác nào để bọn Diệp Tu lại lang thang chào hàng các chiến đội khác, thế thì Luân Hồi cũng không nổi trội được gì. Ngẫm đi ngẫm lại, mọi người vẫn cảm thấy giả thuyết Luân Hồi mua đứt chiếm tỷ lệ khá cao.
Nhanh chóng đến câu lạc bộ Luân Hồi, Diệp Tu không định xông thẳng cửa chính. Ngụy Sâm lo cũng phải, mặt hắn chưa đủ trình làm giấy thông hành, hắn có nguy cơ bị bảo vệ xách cổ ra ngoài hơn.
Diệp Tu bèn gọi điện trong một bốt điện thoại công cộng ngoài câu lạc bộ, sau đó quanh quẩn đứng chờ ngoài cửa Luân Hồi. Không lâu sau, một người chạy chầm chậm từ câu lạc bộ ra, nhìn trái ngó phải, sau khi Diệp Tu vẫy tay với gã, gã mới vội vàng qua đón.
“Đã lâu không gặp.” Hai người chào hỏi nhau.
Đông Lâm, cựu tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang, hiện đang làm việc cho câu lạc bộ Luân Hồi. Sau khi giải nghệ ba năm trước, gã vào làm cho bộ phận kỹ thuật hậu cần của câu lạc bộ Luân Hồi.
Giới chuyên nghiệp lại không lớn mấy, ước chừng khoảng 200 người, giai đoạn đầu cũng không phát triển được vậy, một đội chỉ khoảng 10 người, chưa lên tới 20. Số người càng ít, tuyển thủ chuyên nghiệp càng thân thuộc nhau. Kẻ ăn dầm nằm dề trong Liên minh từ thuở đầu đến giờ như Diệp Tu tất nhiên ai cũng biết, chỉ khác là quan hệ ra sao. Có người quen biết sơ giao, cũng có người ăn ý hợp gu.
Đông Lâm thuộc về vế sau.
Tuy gã không phải đại thần, nhưng lòng nhiệt tình với Vinh Quang không thua kém bất kỳ ai, tiến vào bộ phận kỹ thuật sau khi giải nghệ rồi cũng khá cần mẫn. Diệp Tu liên lạc với người bạn cũ này chỉ nhằm mục đích chui cửa sau, còn vụ có giao dịch được hay không thì không phải chuyện Đông Lâm có thể quyết.
Hai người vừa tán gẫu vừa bước vào cổng chính Luân Hồi. Có Đông Lâm dẫn đường, bảo vệ không hề hỏi han chút gì. Trước đó họ còn cảnh giác quan sát Diệp Tu đi quanh quẩn. Dù sao vòng tứ kết đã gần kề, các tuyển thủ chuyên nghiệp đều bước vào giai đoạn chuẩn bị cấm làm phiền, mấy ngay nay câu lạc bộ cũng đề ra yêu cầu nghiêm ngặt trong công việc.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nghe ông gọi điện cứ úp úp mở mở!” Đông Lâm vừa dẫn Diệp Tu vừa hỏi.
“Chuyện tốt cho Luân Hồi mấy ông đó!” Diệp Tu chào hàng.
“Hơ, ông có thể mang chuyện gì tốt cho Luân Hồi chứ?” Đông Lâm cười bảo.
“Chút biểu diễn cho ông xem.” Diệp Tu nói.
“Được rồi.” Đông Lâm không hỏi nhiều nữa, dẫn Diệp Tu lên thẳng tầng 3 của câu lạc bộ, văn phòng của bộ phận kỹ thuật.
“Rồi, ông muốn biểu diễn sao, tui đang xem nè.” Sau khi Diệp Tu ngồi xuống, Đông Lâm tươi cười nói.
“Ông có tài khoản Vinh Quang chứ nhỉ?” Diệp Tu hỏi.
“Tui bảo không thì ông tin chắc?” Đông Lâm tiếp lời, “Muốn nghề nào?”
“Nghề nào cũng được, miễn là nhân vật nào ít làm nhiệm vụ ấy, càng ít càng tốt.”Diệp Tu đáp.
“Thường thì tui không chú ý mấy chuyện đó.” Đông Lâm bảo.
“Thôi lấy đại hai tài khoản đi.” Diệp Tu đành trả lời.
Đông Lâm kéo bàn làm việc ra, sờ rồi rút ra hai thẻ tài khoản.
“Ở đây luôn hay sang phóng thí nghiệm?” Đông Lâm hỏi.
“Có cả phòng thí nghiệm luôn à?” Diệp Tu cười.
“Ai cũng gọi vậy, riết quen rồi.” Đông Lâm bảo.
“Cho ông coi trước rồi tính sau.” Diệp Tu đứng dậy bước tới, Đông Lâm vội tránh khỏi máy tính, để lại hai thẻ tài khoản tại chỗ.
“Thẻ nào của ông hả?” Diệp Tu cầm lấy một tấm hỏi.
“Của tui.” Đông Lâm trả lời.
“Vậy ông hời lắm đó.” Diệp Tu lại cười bảo.
Đông Lâm còn đang chả hiểu mô tê gì, Diệp Tu đã nhanh chóng đăng nhập vào game. Ngay cả nhân vật của Đông Lâm tên gì, nghề nghiệp và trang bị ra sao, Diệp Tu cũng chẳng hề quan tâm. Hắn chỉ nhìn vị trí hiện tại của nhân vật, vừa nhắm hướng chạy vừa hỏi Đông Lâm: “Ông có nhớ nhân vật của mình làm nhiệm vụ nào, chưa làm nhiệm vụ nào không?”
“Ầy… đa số không nhớ rõ lắm.” Đông Lâm đáp.
“Vậy đành thử thôi.” Diệp Tu dứt lời.
“Rốt cuộc ông định làm gì?” Đông Lâm hỏi.
“Từ từ, biết ngay ấy mà.” Diệp Tu úp úp mở mở, quyết không tiết lộ, chỉ điều khiển nhân vật của Đông Lâm chạy về phía một nhiệm vụ mà mình nhớ rõ.
Đối thoại với NPC nhận nhiệm vụ, thật trùng hợp làm sao, Đông Lâm vẫn chưa làm nhiệm vụ này.
Đông Lâm thấy Diệp Tu nhận nhiệm vụ, vội dí sát lại xem: “Nhiệm vụ gì đó?”
Diệp Tu mở thanh nhiệm vụ cho Đông Lâm xem tên.
Đông Lâm ngó hồi, cố nhớ cũng không mò được chỗ kỳ lạ của nhiệm vụ này. Sau đó gã lại dõi theo Diệp Tu chơi game, làm tiếp nhiệm vụ, từng bước hoàn thành nó.
“Ông đến đây giúp tui làm nhiệm vụ đó hả?” Đông Lâm trêu chọc.
“Bình tĩnh nào, chuyện đáng kinh ngạc còn ở phía sau kìa.” Diệp Tu nói.
“Định làm gì vậy ba, đừng úp úp mở mở nữa.” Đông Lâm càng nôn nóng hơn.
Ai ngờ Diệp Tu vẫn bình chân như vại, chính hắn cũng sợ mình nhầm nhọt, vì hai thầy trò Muội Quang đã chỉnh sửa nó thật chuẩn xác, không cho phép sơ sót chút nào.
“Ông chú ý nha.” Khi nhiệm vụ sắp đến bước cuối, Diệp Tu đột nhiên gọi Đông Lâm.
“Chú ý nãy giờ nè.” Đông Lâm đáp lại.
Chọn nhân vật, hoàn thành nhiệm vụ, dòng chữ khen thưởng ào ào hiện lên, không phụ lòng Diệp Tu, sách kỹ năng cũng nằm trong số đó. Mà xác suất nhiệm vụ được hắn chọn biểu diễn cũng rất cao. Qua quá trình vật vã tính toán của hai thầy trò Muội Quang, xác suất tổng kết của chuỗi nhiệm vụ này ước chừng 57,258%
Đây là xác suất rớt sách kỹ năng cao khiếp vía.
“Sách kỹ năng!” Đông Lâm vẫn luôn kiềm lòng dõi theo kỹ càng, phần thưởng hiện lên không thoát khỏi mắt gã, gã thấy rõ được ba chữ ấy. Và gã cũng nhận ra đây chính là điều quan trọng Diệp Tu úp mở nãy giờ, ngoài nó, gã không hề phát hiện gì khác.
“Sách kỹ năng 25 điểm, sao, kích động không?” Diệp Tu mở bảng vật phẩm của Đông Lâm, một cuốn sách kỹ năng 25 điểm nằm chình ình ở đấy.
“Trùng hợp thôi phải không?” Đông Lâm nhanh chóng suy nghĩ.
“Vừa là trùng hợp, vừa không phải trùng hợp.” Diệp Tu trả lời.
“Lại chơi trò úp mở nữa, nói thẳng mịe ra đê.” Đông Lâm bèn hô to.
“Trùng hợp, là vì xác suất đạt được sách kỹ năng không phải 100%; Không phải trùng hợp, là vì tui dùng biện pháp chính xác mới tạo được cơ hội xuất hiện, nếu không nhờ tui, ông phải làm nhiệm vụ mấy lượt mới nhận được phần thưởng này.” Diệp Tu giải thích.
“Ông tránh ra tui coi cái nào.” Đông Lâm đẩy Diệp Tu ra, tự điều khiển nhân vật, nhìn lại ô vật phẩm, trên đấy đúng là sách kỹ năng. Đồng thời mở lịch sử hệ thống, xác định nó quả thực nằm trong phần thưởng nhiệm vụ.
Rồi Đông Lâm lại mở trang web, kiếm thử nhiệm vụ này, ngờ đâu chẳng hề thấy tin tức nào bảo sách kỹ năng có liên quan tới nó.
“Đừng tốn thời gian nữa, tui có thể lấy được nó, cũng nhờ thành quả phấn đấu nghiên cứu nhiều năm của một ông bạn già đó.” Diệp Tu nói.
“Đứa nào?” Đông Lâm vội hỏi.
“Ngụy Sâm.” Diệp Tu nói.
“Ổng đó hả!” Đông Lâm cũng thuộc lớp tuyển thủ kỳ cựu, không đến nỗi không biết cựu đội trưởng của chiến đội Lam Vũ.
“Ý ông là, ổng nghiên cứu ra phương pháp đặc biệt, giúp ta có thể nhận phần thưởng ẩn là sách kỹ năng?” Đông Lâm là nhân viên kỹ thuật hậu cần, khả năng lãnh ngộ phương diện này rất cao.
“Chuẩn.” Diệp Tu gật đầu.
“Xác suất cao bao nhiêu?” Đông Lâm hỏi.
“Chừng 50%.” Diệp Tu nói.
“Sao suy ra được số này?” Đông Lâm hỏi.
“Nói ra sợ hù ông chết khiếp, tui không nói thì hơn.” Diệp Tu nói.
Đông Lâm trợn trắng mắt: “Giờ ông không nói, lát nữa cũng có người hỏi thôi.”
Đông Lâm cũng là kẻ thâm niên trong nghề, vừa nhìn thành quả đã dự đoán được ý định của Diệp Tu.
“Nhờ một em sinh viên tài cao sử dụng toán học để tính ra đấy, ông cũng biết đó, tụi tui mù tịt về khoản này. Người ta nói, tụi tui nghe theo, chứ không đủ trình kiểm nghiệm thực tế xác suất đó đâu. Ông có hứng thú thì về sau lại mở một cuộc thử nghiệm quy mô lớn, chẳng phải chỗ mấy ông có phòng thí nghiệm sao?” Diệp Tu giải thích.
“Thật ra xác suất không hề quan trọng, quan trọng là nó có hiệu quả không ấy. Ông hiểu ý tui mà.” Đông Lâm nói.
“Hiểu.” Diệp Tu bình tĩnh cười đáp: “Tui tin nó có hiệu quả.”
“Xác suất là 50%, chưa tới 100% thì hiệu quả vẫn có thể không đạt được.” Đông Lâm phản bác.
“Nhưng đây chỉ là một trong số đó, ông cho rằng tui chỉ có một nhiệm vụ mà đã phấn khích chạy đến Luân Hồi chào hàng à?” Diệp Tu nói.
“Thế ông có bao nhiêu?” Đông lâm hỏi.
“Tất cả nhiệm vụ cộng lại được 1000 điểm kỹ năng.” Diệp Tu nói.
“A đù!” Đông Lâm lập tức tròn xoe mắt, ngay giây sau đã nhào lên kéo Diệp Tu, cứ như sợ hắn trốn mất: “Đi nào, ông đi theo tui.”
“Đi đâu vậy ta?” Diệp Tu biết rõ còn làm bộ làm tịch.
“Ông nói thử xem?” Đông Lâm cũng không thèm đáp.
Kéo Diệp Tu ra khỏi văn phòng, từ lầu ba xuống lầu hai, rồi thẳng tiến tới cuối hành lang.
Nửa đường đi ngang qua phòng huấn luyện, đụng phải một tuyển thủ Luân Hồi đang cầm ly nước loanh quanh trước cửa phòng, có vẻ đang nghỉ xả hơi. Thấy Đông Lâm đi qua dĩ nhiên nhận ra ngay, còn lễ phép gọi “Tiền bối”. Đông Lâm cười gật đầu, chẳng ngờ cái tên bị gã kéo như trộm, đi đứng nghiêng ngảphía sau cũng mỉm cười gật đầu.
Thằng cờ hó này là ai? Tao chào tiền bối mày gật bừa làm gì? Trông quen mắt quá, chả lẽ là đầu bếp bưng bê ở canteen?
Tuyển thủ này cũng không thốt ra miệng, âm thầm đoán mò đoán non, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cậu ta nhanh chóng nhớ ra người nọ là ai. Thoáng hoảng hồn khiến tay bị trượt, ly nước sôi chợt nghiêng ngả, tay bị bỏng vội buông rơi ly nước.
Tiếng ly vỡ lanh lảnh. Tuyển thủ này luống cuống tay chân, mắt lại vẫn dán chặt vào bóng lưng bị Đông Lâm kéo đi.
Nghe tiếng động phía sau, Diệp Tu và Đông Lâm thoáng ngoảnh đầu, nhìn thấy sự kiện vỡ ly bé tí tẹo kia xong lại tiếp tục đi mất. Trái lại, các tuyển thủ trong phòng huấn luyện nghe thấy tiếng vang ngoài cửa, hùa nhau chạy ra hóng hớt. Ai dè chỉ thấy tên tuyển thủ nọ đang đứng đực mặt ngoài cửa.
Phát hiện chỉ là rơi ly nước, mọi người đang định giải tán, tuyển thủ nọ chợt nâng tay phải chỉ về bóng dáng đã khuất sau ngãrẽ: “Diệp... Diệp Thu!”
“Hả?” Đám tuyển thủ không nghe rõ.
“Diệp Thu, là Diệp Thu! Tao vừa thấy Đông tiền bối kéo Diệp Thu đi ngang qua.”
“Đông tiền bối kéo Diệp Thu?” Đám tuyển thủ có chút khó hiểu. Họ không thấy lạ lùng gì với Đông Lâm, nhưng còn Diệp Thu, sao người nọ có thể xuất hiện ở Luân Hồi vào lúc này? Linh hồn bà tám trong các tuyển thủ sôi sục.
“Bọn họ đi đâu?” Đội phó Giang Ba Đào hỏi.
“Bên kia.” Tuyển thủ chỉ.
“Phòng quản lý ư?” Ngãrẽ kia không còn chỗ nào để đi trừ phòng quản lí.
“Đi xem không?” Giang Ba Đào quay đầu nói với Chu Trạch Khải, người là đội trưởng kẻ là đội phó, dạo gần đây hóng hớt cũng phải cần thân phận thích hợp mới được.
Chu Trạch Khải còn chưa kịp nói gì, điện thoại trong phòng huấn luyện đã vang lên, một tuyển thủ tân binh vội chạy tới bắt máy, ậm ờ đôi câu thì cúp máy, chạy tới bảo với Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào: “Đội trưởng đội phó, quản lí gọi hai anh sang.”
Giang Ba Đào và Chu Trạch Khải nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy mọi chuyện có liên quan tới Diệp Thu. Cả hai đang định đi qua, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên. Em ma mới lại bắt máy, rồi vội vàng tìm Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào lần nữa: “Quản lí bảo hai anh mang thẻ tài khoản theo.”
“Mang tài khoản? Làm gì chứ?” Mọi người đoán mò đoán non, Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào cũng rất khó hiểu, có điều cả hai vẫn quay về phòng huấn luyện, mang theo thẻ tài khoản.
“Mời vào!”
Sau khi gõ cửa, nghe được tiếng của quản lí, hai người bước vào cửa. Quản lí không ngồi tại bàn làm việc, mà ngồi một bên trên ghế sô pha đãi khách, cùng Đông Lâm vây một người ở giữa.