Đến giờ Trần Quả mới rõ mục đích Diệp Tu trà trộn vào Mưu Đồ Bá Đạo. Mà khi cô nghe hai vị đại thần này trò chuyện, nhận thấy mọi thứ cũng hợp lý vãi ra.
Nhưng vấn đề Trương Giai Lạc ném lại trước lúc đi đúng là vô cùng nhức đầu. Rốt cuộc làm thế nào mới kéo được một người mới quen vào chiến đội mình đây?
Trần Quả miên man suy nghĩ, đột nhiên phát hiện Diệp Tu đang ngó cô lom lom.
“Nhìn gì đó?” Trần Quả hỏi.
“Chuyện này giao cho chị nha!” Diệp Tu nói.
“Chuyện gì?” Trần Quả hỏi.
“Kéo mục sư nhập hội ế.” Diệp Tu nói.
“Vãi, sao kêu chị hả! Chị tới mặt nó còn không biết!” Trần Quả nói.
“Biết hay không liên quan gì? Chỉ cần nói chị thấy người ta có tài, trùng hợp đang lúc tổ chiến đội, hỏi người ta có hứng thú không.” Diệp Tu nói.
“Đơn giản vậy?” Trần Quả nghi ngờ.
“Không thì sao nữa?” Diệp Tu hỏi lại.
Trần Quả suy nghĩ, đúng ha, muốn mời người ta gia nhập không phải chỉ cần nói thẳng ra sao? Trần Quả đoán chỉ cần vậy, đã có tỷ lệ thành công khá lớn rồi, những người chơi bình thường đa số đều nuôi kỳ vọng và ước mơ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Chỉ cần không nhảy ra tào lao kiểu “Tui thấy vị huynh đài này cốt cách tinh kỳ, ID trên đầu tỏa ra một luồng linh khí lạ”, hầu hết người chơi hẳn đều hứng thú với việc tham gia chiến đội.
“Ừm, được rồi, để chị bắt chuyện vậy.” Trần Quả đồng ý, cô luôn hăng hái muốn góp sức cho chiến đội; sếp Trần ta đâu chơi nhây tới mức không có lý do từ chối còn cố đẩy tới đẩy lui.
“Tên là gì?” Trần Quả hỏi, vừa log acc bên Thần Chi Lĩnh Vực.
“Tay Nhỏ Lạnh Giá.” Diệp Tu nói.
Lúc Trần Quả vây xem, vốn chẳng thấy Tay Nhỏ Lạnh Giá nào, chỉ biết ngay lúc mấu chốt bỗng có một vệt sáng Thuật Trị Liệu Thần Thánh lướt qua, khiến cả cục diện thay đổi, sau đó Diệp Tu lập tức điều khiển Trai Ngầu Cầu Bại thẳng chân đạp Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc xuống nước. Mà không chỉ mỗi Trần Quả, cả nạn nhân Trương Giai Lạc thực chất cũng chẳng biết Tay Nhỏ Lạnh Giá là ai.
Sau khi đăng nhập Trục Yên Hà ở Thần Chi Lĩnh Vực, Trần Quả tìm kiếm cái tên nọ, rất nhanh đã có kết quả, vô cùng kinh ngạc, “Ớ, con gái à?” Tay Nhỏ Lạnh Giá, nghe tên Trần Quả đã ngờ ngợ, lúc search xong, giới tính đúng thật là nữ.
“E hèm...” Diệp Tu làm mặt khó tả ho một tiếng.
“Không phải acc hi-fi đó chớ?” Trần Quả phát hiện Diệp Tu bất thường.
“Chị đúng là đoán chuyện như thần.” Diệp Tu nói.
“Cái... đờ mờ thiệt hả?!” Trần Quả kinh ngạc. Trong Vinh Quang, rất ít người ngụy trang giới tính. Dù sao Vinh Quang tích hợp sẵn voice chat, nên đây trở thành phương thức trao đổi phổ biến nhất game. Đội cái ID lộng lẫy kiêu sa mà phát giọng ồm ồm ông chú, thằng nào không nổi da gà.
“Có gì đâu, nghe nói là acc cho, cậu ta lười đôi co nên xài luôn.” Diệp Tu nói.
“Ờ.” Trần Quả gật.
Tuy ít, nhưng cũng không phải không có. Nam chơi acc nữ hay nữ chơi acc nam, trong Vinh Quang vẫn không thiếu. Lý do nói ra cũng đủ thứ trên trời dưới đất, có người cho acc rồi xài luôn tính ra cũng không phải chuyện quá độc lạ.
“OK, chị sẽ không kỳ thị acc hi-fi.” Trần Quả nói, kéo chuột chuẩn bị thêm người kia thành bạn.
“Khoan khoan, chị làm gì đó?” Diệp Tu hỏi.
“Thêm bạn bè, kéo người vô hội chứ gì!” Trần Quả nói.
“Thêm bạn rồi trực tiếp PM nói ngưỡng mộ thực lực của huynh đệ đã lâu, đi theo tui lập chiến đội được không?” Diệp Tu hỏi.
Trần Quả hơi giật mình. Đúng vậy, thêm bạn bè rồi làm sao mở miệng đây? Tay Nhỏ Lạnh Giá không phải cao thủ nổi tiếng gì, trèo đèo lội suối tới tìm để thêm bạn rồi PM lôi kéo, khác gì với kiểu “cốt cách tinh kỳ” kia, đằng nào chẳng bị nhầm thành lừa đảo?
“Giờ chị qua bắt chuyện từ từ, sau đó tỏ ra nhìn thấu sự lợi hại của cậu ta, lúc này mới kéo người biết chưa?” Diệp Tu nói.
Trần Quả liếc Diệp Tu một cái. Cô bỗng cảm thấy: Thêm bạn bè có lẽ không kéo được người vào nhóm, nhưng làm theo cách của Diệp Tu biết đâu có thể.
Chính xác, tình cờ là skill vô địch, Trần Quả đột nhiên có cảm giác đi “lừa đảo” người khác.
“Mà, sao không phải cậu đi?” Trần Quả cảm thấy việc Diệp Tu cử mình ra trận là có nguyên do.
“E hèm, còn không phải do tránh nghi ngờ sao? Chị coi, lúc thằng Trương Giai Lạc đi còn la làng lên cho cả xóm biết, sợ là giờ người ta đang khinh bỉ thân phận của tui, mà tui còn chạy qua “Anh là Diệp Thu cưng theo anh nhe”, không khéo bị ăn chửi một trận. Chị đi vẫn hơn!”
“Chẳng phải sau cùng vẫn đụng mặt cậu sao?” Trần Quả nói.
“Ừa, vậy chị nói chị tình cờ đi ngang lôi kéo được tui luôn vợi!” Diệp Tu nói.
“Nhảm nhí vãi.” Trần Quả lật bàn, thấy cứ như Diệp Tu đang đùn đẩy một chuyện tào lao cho mình.
“Fan Bá Đồ mà, thân phận tui như vầy tất nhiên phải cẩn thận hơn.” Diệp Tu nói.
“Đâu phải ai vào Mưu Đồ Bá Đạo cũng là fan Bá Đồ đâu?” Trần Quả nói.
“Tui điều tra sơ sơ rồi mới dám nói chứ.” Diệp Tu nói.
“Cậu điều tra được gì?” Trần Quả hỏi.
“Ừm, nhóc này là fan Bá Đồ, người ủng hộ trung thành của Trương Tân Kiệt.” Diệp Tu nói, “Nghe đồn.”
“Nghe đồn?”
“Ờ, biết đâu tin đồn nhảm ha?” Diệp Tu nói.
“Cái này mà cần tung tin đồn nhảm sao?” Trần Quả muốn kéo tai Diệp Tu rống cho một trận.
“Túm lại, tui thấy chị đi là khả quan nhất.” Diệp Tu nói.
“Lừa người ta như vậy có vô sỉ quá không!” Trần Quả nói.
“Chị coi, chị là sếp của chiến đội, tuyển dụng nhân sự là việc của chị. Chiến đội của chị lỡ có tui, rồi thêm cậu ta, hoàn toàn là do quyết định cấp trên, đội viên đâu có quyền dị nghị? Chị nên có thái độ như vầy, đừng xoắn mấy cái fan hay không fan biết không.” Diệp Tu nghiêm túc dạy dỗ.
Trần Quả nghe mà sững người, lúc sau mới tỉnh lại, “Cậu đây là dạy chị làm sếp phỏng?”
“Không dám không dám.” Diệp Tu vội nói.
“Nếu người ta vẫn không chịu thì sao đây?” Trần Quả nói.
“Ừm... Đi bước nào tính bước đó, nếu không gật thì bó tay chứ sao giờ.” Diệp Tu thở dài nói.
“Ầy, chị thấy cũng không hẳn, thường người chơi Vinh Quang đều thích vô chiến đội mà.” Trần Quả thấy Diệp Tu tiếc nuối như vậy, nghĩ lại những khó khăn của việc lập chiến đội, an ủi ngược lại hắn.
“Hi vọng vậy.”
Hai người bàn bạc xong, Trần Quả chuẩn bị hành động, cô vừa cầm chuột lên, bỗng buông xuống.
“Không thêm bạn, tìm người ở đâu đây?” Trần Quả hỏi.
“Hờ.” Diệp Tu gật gật, Trai Ngầu Cầu Bại PM Tay Nhỏ Lạnh Giá: “Ở đâu đó?”
“Vừa chết đuối, móa, đang chạy lại cầu Bắc đây! Tình hình sao rồi?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Coi nè.” Diệp Tu đẩy màn hình cho Trần Quả xem.
Trần Quả im lặng, đôi khi, chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Vì vậy, giữa cuộc chiến cướp pháp sư cầu Bắc, Trai Ngầu Cầu Bại lặng lẽ rời khỏi, Trục Yên Hà của Trần Quả giả bộ đi ngang qua.
Trận chiến trên cầu Bắc đang đến hồi gay cấn.
Sau khi tiễn vong Bách Hoa Cốc, hai đầu cầu tự quây thành hai vùng chiến trận, các công hội lớn đánh nhau mịt mù.
Cuối cùng bên đầu phía đông, công hội Luân Hồi dần nắm quyền chủ động, tận dụng địa hình có lợi, phân nghề viễn trình chiếm chỗ cao, nghề hỗ trợ kẹp giữa phối hợp, nghề cận chiến ở dưới cùng xáp lá cà. Chiến thuật của Luân Hồi vô cùng rõ ràng, lợi dụng triệt để địa hình cầu Bắc, không chỉ xếp chỗ đứng trước sau, còn chia cả ba đường trên giữa dưới. Mà tất cả bố trí này đều do tay chỉ huy tục tằng giọng oang oang kia sắp xếp.
Bên đầu cầu phía tây vẫn đang đánh nhau túi bụi, chưa biết về tay ai. Trận thế Luân Hồi ở cầu Đông lại gợi ý cho đám bên đây, các công hội lớn đều thử bắt chước theo. Nhưng ý tưởng ai cũng giống nhau, thành ra vẫn không có tiến triển mới.
Tưởng Du sốt ruột! Vô cùng sốt ruột.
Nhấp nhỏm lo lắng tình hình cướp BOSS hiện tại, cũng xoắn xuýt phút quay lưng đầy quyết đoán của Trai Ngầu Cầu Bại.
Gã cần tỉnh táo, gã tự nhắc mình phải tỉnh táo, vậy mà vẫn không bình tâm nổi. Gã không cách nào nhìn thấu thế cục trước mắt để đưa ra quyết định chính xác, hình bóng Trai Ngầu Cầu Bại như bóng ma ám ảnh trái tim gã. Người kia lăn lộn trong công hội gã hai tuần, bán mạng hai tuần, Tưởng Du còn chưa nhìn ra mục đích của gã, vậy mà nói đi là đi mất biệt. Cả BOSS cũng không thèm cướp, người đã quay lưng vụt qua, chuyện cuối cùng mà hắn làm, hình như là đến đây làm một cú nhảy cầu đầy lãng mạn với Hoa Nhạt Mê Người...
Rốt cuộc người này đã làm trò gì?
Tưởng Du không tin Diệp Thu chỉ đến công hội họ tham quan một vòng, người ta là đại thần, rảnh vậy sao? Nhưng nhìn những dòng tin cuối cùng người kia để lại, gã có cảm giác rằng: không phải Diệp Thu vì muốn đi nên mới bộc lộ thân phận, mà là từ đầu chí cuối thằng cha này đách có care chuyện đó.
Hoàn toàn không để ý, đại thần nằm vùng đều kiêu ngạo vậy ư? Nhưng vì sao mục đích của ổng lại giấu sâu như thế, hé chút xíu cũng không? Trai Ngầu Cầu Bại lăn lộn trong công hội mấy tuần, Mưu Đồ Bá Đạo mất gì được gì chứ?
Tưởng Du cảm thấy vấn đề nhất định ở chỗ này. Nhưng mấy tuần nay, ngoại trừ mấy đoàn phó bản chạy tiến độ với tốc độ tên lửa, hình như chẳng còn gì khác.
Không lẽ vẫn còn âm mưu ẩn sau chuyện này?
Tưởng Du miên man nghĩ ngợi, làm sao bình tĩnh ra lệnh cho được? Mưu Đồ Bá Đạo quyết tâm cướp BOSS, ra quân vô cùng hoành tráng, mà chỉ huy lại chẳng tập trung, công hội nhà đành chịu phận thoi thóp. Đang lúc loay hoay, đột nhiên một chùm sáng ập xuống đám đông, người vừa xuất hiện thẳng tiến không lùi, đám người chơi công hội đông nghìn nghịt cũng bị hắn bơ như không khí.
Chùm sáng tạo nên một khoảng trống giữa biển người, có người tạch sớm, có người còn nguyên, riêng người nọ vẫn không dừng lại, vụt lên vụt xuống, lập tức cướp được một chỗ đứng cao.
Hoa Nhạt Mê Người!!
Tất cả đều trông thấy, người kia, lại quay về rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT