Hoa Nhạt Mê Người hành động trước. Trường hợp như vậy không ai xa lạ. Thật ra không chỉ mình pháp sư cầu Bắc, trong khoảng thời gian Bách Hoa Cốc nơi nơi cướp BOSS gần đây, Hoa Nhạt Mê Người luôn hành động trước. Bọn họ có được cao thủ trấn giữ, liền không thèm quan ngại bọ ngựa bắt ve hay hậu phát chế nhân gì, mà quyết định chơi đòn phủ đầu.
Nhưng trải qua hai tuần, các công hội lớn cũng quen cảnh này, thấy Hoa Nhạt Mê Người vừa ra tay, nhiều người tức giận tấn công theo, mục tiêu không phải BOSS, mà là kẻ nhảy cầu đầu tiên Hoa Nhạt Mê Người.
Hành động cướp BOSS hết lần này đến lần khác chắc chắn đang khiêu khích quần chúng, bấy giờ, các công hội lớn tề tựu ở đây đều cùng ôm mối thù chung với Hoa Nhạt Mê Người. Nếu không chôn thằng chả, lần tranh BOSS này sợ rằng sẽ bị Bách Hoa Cốc cướp trong thoáng chốc.
Các công hội đua nhau tấn công, chỉ có Mưu Đồ Bá Đạo vẫn quan sát như cũ. Trên thực tế, Tưởng Du mới là kẻ nôn nóng hơn bất kỳ ai, gã không dám manh động khi Trai Ngầu Cầu Bại còn chưa tới.
Hoa Nhạt Mê Người ung dung đứng trên đỉnh cầu, thong dong né sạch công kích từ nhiều phương hướng.
Lòng sông rất rộng, cầu Bắc bắc ngang chỉ còn nét hoang tàn, nhưng vẫn thấp thoáng sự hùng vĩ ngày xưa của nó. Lúc này, Hoa Nhạt Mê Người đã nhảy đến đỉnh cầu, cao cao tại thượng mà bỏ xa đám cận chiến, những nghề tấn công xa dõi theo Hoa Nhạt Mê Người nhảy cầu cũng không thể với tới được nữa.
Nếu tiếp tục đuổi theo sẽ phải lên cầu Bắc.
Mà lên Cầu Bắc sẽ gây thù với pháp sư cầu Bắc.
Tuy pháp sư cầu Bắc đang ưu tiên giành thù hận cho Hoa Nhạt Mê Người, nhưng với loại BOSS có thù hận được nâng cao bởi một nhân tố đặc biệt, nó cũng đi kèm đặc điểm thù hận không ổn định. Nó vừa chủ động tấn công Hoa Nhạt Mê Người, vừa căn cứ thời gian đứng trên cầu Bắc mà thình lình nhúng chàm kẻ khác.
Đến hiện tại, người chơi cũng đã nắm thóp được nó sau một thời gian dài nghiên cứu, thường thì mọi người sẽ giữ tiết tấu tiến lui trên cầu để tiêu trừ thù hận. Nhưng siêu cao thủ như Hoa Nhạt Mê Người lại chẳng thèm quan tâm chuyện này, mặc sức nhảy loi choi suốt buổi. Hắn một mực tấn công pháp sư cầu Bắc, còn tiện tay bán hành cho đám người thuộc công hội lớn, lại thêm ưu thế của những nghề tấn công xa khi đánh từ trên cao nữa. Chẳng phải đạn hay lựu đạn vứt ra đều rơi xuống đất hết sao?
Cả đám còn chưa kịp làm gì Hoa Nhạt Mê Người, đã bị hắn giành phản công trước. Mỗi lần tốc độ tay bùng nổ, lựu đạn rơi vãi như mưa, nào băng nào lửa nào điện. Lựu đạn của chuyên gia đạn dược không chỉ nổ mạnh, còn đính kèm những tác dụng thuộc tính phụ. Lại thêm đấu pháp trăm hoa của Trương Giai Lạc, cầu Bắc thoáng chốc nổ rực một vùng, nuốt chửng vô số người.
Đợi đến khi ánh sáng tản hết, người còn sống chẳng còn bao nhiêu.
Chỉ một đợt tấn công đã giết được nhiều người thế ư? Tất nhiên không thể, điểm đáng chú ý là những kẻ còn trụ nổi thuộc Bách Hoa Cốc kia, họ phối hợp với công kích của Hoa Nhạt Mê Người, quấy rối trong vùng sáng. Họ được miễn dịch thương tổn, đối mặt mười công hội lớn, trừ chính mình chỉ còn đối thủ, họ không cần e ngại đồng minh gì, cứ thế dí theo bất kỳ nơi nào vùng sáng lia tới. Mà kỹ năng của họ cũng rầm rộ không kém, biến đấu pháp trăm hoa của Trương Giai Lạc thành phạm vi đoàn đội, vùng sáng càng mở rộng, bao trùm lấy tất cả.
Sau một đợt tấn công, người của Bách Hoa Cốc đã xông về phía cầu Bắc trước mặt. Lúc này, pháp sư cầu Bắc đang cầm pháp trượng, vừa bay lơ lửng vừa phù phép tấn công Hoa Nhạt Mê Người.
Con BOSS này cũng không kỳ lạ gì, nó hiện rõ cách chiến đấu của một ma đạo học giả. Nhưng ma đạo học giả phải cưỡi chổi, còn nó đơn giản hơn, cứ cầm pháp trượng trong tay là bay ngay được.
May mà pháp sư cầu Bắc không bay thả ga như ma đạo học giả, nó bay được một đoạn trên cầu thì phải tìm nơi nghỉ chân, pháp trượng khẽ vung, cầu lửa nối đuôi nhau bay về phía Hoa Nhạt Mê Người.
Hoa Nhạt Mê Người nhanh chóng nhảy lên né tránh, rồi đứng trên cao bình tĩnh nhìn toàn cục. Người chơi Bách Hoa Cốc giờ đã nhảy lót tót đến bên dưới BOSS, đua nhau tấn công tới tấp.
Người của các công hội khác hộc cmn máu, đây chẳng phải version khác của phó bản tuần trước ư?
Ai cũng biết diễn biến tiếp theo như thế nào, nếu cả lũ đuổi theo, Hoa Nhạt Mê Người sẽ lập tức ra tay với họ ngay.
Đừng nghi ngờ năng lực khống chế cả trận của Hoa Nhạt Mê Người, đấu pháp trăm hoa của hắn có thể làm nhiễu loạn tầm nhìn. Chỗ như cầu Bắc, thứ quan trọng nhất chính là tầm nhìn. Nếu tầm nhìn không rõ, đừng nói là chiến đấu, đôi khi té sông còn đỡ cho đối thủ ra tay.
Điểm bất đồng duy nhất với tuần trước có lẽ là các công hội lớn tranh nhau tấn công, sau đó rước lấy đợt bán hành từ Hoa Nhạt Mê Người, phối hợp với đoàn đội của Bách Hoa Cốc dọn sạch một đầu cầu.
“Lẽ ra không nên cho hắn lên cầu.” Ai đó ngẩng đầu 45 độ, khóc lóc nhìn Hoa Nhạt Mê Người đang ở tít trên cao.
“Anh em cẩn thận, dù thế nào cũng phải xông lên đấy.” Có đứa gào lên, nhưng đách thằng nào động.
Người chơi của các công hội lớn đứng đầy ngoài cầu, dòm trái ngó phải, tất nhiên mong ngóng một ai đó làm vật hy sinh. Nhưng ai lại ngu ngốc làm vật hy sinh chứ? Không một ai, vì vậy mọi người chỉ đành đứng đực mặt ở đấy.
Ngó thấy Bách Hoa Cốc đã đánh BOSS, trái tim của các thành viên công hội lớn đều rỉ máu, nhất là Tưởng Du, vội vàng gởi tin thúc giục Trai Ngầu Cầu Bại,
“Chẳng phải tui đến rồi đấy thôi?” Trai Ngầu Cầu Bại trả lời.
Tưởng Du xoay góc nhìn tìm kiếm khắp nơi, chợt chú ý một nhóm người đang men theo sông, đợi người đến gần, Tưởng Du mới phát hiện thằng chả đến thật, không chỉ một mình, còn kéo theo cả hội.
Đấy là một đoàn đội không đạt chuẩn qua cửa phó bản, thuộc hạng tầm thường trong phân hội, cho đám này đối mặt BOSS hoang dã, chưa cần các công hội khác tranh đấu, để mặc BOSS cho chúng giết sợ còn không nổi, dẫn theo làm gì kia chứ?
Tưởng Du đang thắc mắc, chợt nghe thấy giọng Trai Ngầu Cầu Bại truyền ra từ đoàn đội sắp đến gần, “Anh em thấy cái thằng đang múa cầu lửa trên đỉnh cầu không? Nó là BOSS ở đây, pháp sư cầu Bắc Mạc Đan La.”
“Oa!” Người chơi trong đoàn lũ lượt thảng thốt. Tuy không phải một tay mới đến Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng nhiều người chưa được tiếp xúc BOSS hoang dã bao giờ, cảm thấy mới mẻ vô cùng.
“Còn cái thằng đang bị cầu lửa dí theo là đối tượng BOSS ghi thù hiện tại. Ưm, hình như là một tên chuyên gia đạn dược, khống chế cả trận từ trên cao rất có lợi, tên đó có thể lợi dụng địa hình cầu Bắc để ngăn cản người khác cướp BOSS.” Trai Ngầu Cầu Bại nói.
“Nhưng hắn còn phải đối phó với BOSS nữa, cực khổ lắm.” Có người tiếp lời.
“Chuẩn, coi đi, có người đang thừa cơ xông lên cầu Bắc kìa.” Trai Ngầu Cầu Bại nói.
Khi mọi người chưa kịp tìm ra, Trai Ngầu Cầu Bại lại thở dài: “Ài, hèn quá, nhảy hướng này chính là mượn đao giết người đấy.”
Sau đó, mọi người nhìn thấy những quả cầu lửa bị Hoa Nhạt Mê Người tránh sạch từ tay pháp sư cầu Bắc đang ào ào rơi xuống đầu cầu, đợt tấn công bất thình lình ấy đã chặt đứt ý tưởng của những kẻ muốn xông lên cầu.
Công kích của BOSS không phải kiểu sáng lòe mắt thiên hạ như Hoa Nhạt Mê Người, nhưng sát thương lại rất cao, không né là xác định. Mà việc né tránh trên cầu nào tiến lui tự nhiên như trên đất bằng được, cần phải nhảy nhót cả. Vài ba em cũng vì hoảng hốt mà nhảy không tốt, té thẳng xuống sông.
Nước đầu nguồn chảy xiết, người chơi té xuống ngụp lặn mấy cái đã bị trôi mất xác. Điều khiển trong môi trường nước vốn là thế yếu của người chơi thường, nhân vật bị rơi vào dòng nước chảy xiết chẳng khác gì bị kỹ năng mạnh mẽ đánh lơ lửng lên không, góc nhìn không thể nắm giữ, tất nhiên khó điều khiển rồi. Những người chơi này có lết lên được bờ hay không còn phải do ăn ở.
Vài tên rơi xuống nước, vài kẻ bối rối chưa kịp chọn cách tránh né thì đã ngã nhào. Ăn một đòn của BOSS hoang dã cấp 70 không chết cũng phải hấp hối, cộng thêm thằng Hoa Nhạt Mê Người chơi trò mất nết bồi thêm mấy quả lựu đạn, đầu cầu lại yên tĩnh như trước.
“Ai chà chà.” Bên này Trai Ngầu Cầu Bại đầy cảm thán, Tưởng Du bên kia vừa nát tim vừa chỉ huy Du Phong Điện mò đến trước mặt.
“Tên kia là Hoa Nhạt Mê Người phải không?” Trai Ngầu Cầu Bại hỏi.
“Chính nó.” Tưởng Du nói, ” Có điều BOSS không phải Mạc Đan La nha, nó tên Mạc Đan Khắc.”
“Ồ, lâu quá không đánh nên quên mất.”
“Giờ đã bị Hoa Nhạt Mê Người ra tay trước rồi, ca này khó lắm.” Tưởng Du bảo.
“Ờ, thế sao ông không hú tui sớm hơn?” Trai Ngầu Cầu Bại chỉ trích.
“Tui gọi ông đầu tiên đó.” Tưởng Du bó tay, tại cha nội chậm quá thì có.
“Ổng ra tay trước rồi, muốn phá rối cũng không dễ dàng gì.” Trai Ngầu Cầu Bại bảo.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Cần yểm trợ, cần giúp đỡ.”
“Cứ làm theo ý ông!” Tưởng Du đáp thẳng thừng, hú thằng này tới là định trút hết sức lực của hắn mà. Trừ một điều: Tuyệt đối không giao quyền nhặt đồ trong đoàn cho hắn.
Vừa dứt lời, Tưởng Du bèn vứt lời mời vào đoàn cho Trai Ngầu Cầu Bại, ai ngờ hệ thống chơi phũ thông báo đối phương đã có đoàn.
“Vào đoàn.” Tưởng Du nói.
Thế là Tưởng Du nhận được lời mời vào đoàn từ Trai Ngầu, khóc cmn luôn.
“Ý tui là ông vào đoàn tinh anh của bên tui.” Tưởng Du đáp rồi mau chóng lập đoàn, giành chức trưởng đoàn trước, còn chuyện khác thì tính sau. Vừa rồi Trai Ngầu Cầu Bại có thể gửi lời mời, rõ ràng là vì hắn giữ chức đội trưởng trong đoàn, chuyện này làm Tưởng Du vô cùng lo lắng.
“À, à.” Trai Ngầu Cầu Bại đáp, rời khỏi đoàn cũ, sau đó gia nhập đoàn Tưởng Du.
Tưởng Du nhanh chóng bấm duyệt, sau ba lần xác nhận Trai Ngầu Cầu Bại chỉ là một thằng nhân viên quèn, mới lôi hết đội tinh anh mình dẫn theo vào đoàn.
“Đánh sao?” Tưởng Du hỏi.
“Tui lên xử Hoa Nhạt Mê Người trước, kéo BOSS qua, rổi mình giải quyết ngay đầu cầu.”Trai Ngầu Cầu Bại đáp.
“Nói kỹ tí đi bố.” Tưởng Du cạn lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT