Nhìn bản danh sách Quân Mạc Tiếu gửi tới, Xuân Dịch Lão rốt cuộc đã hiểu tâm tình bất đắc dĩ của Lam Hà với Quân Mạc Tiếu ở khu 10 được hình thành thế nào rồi.
Đại thần không hổ là đại thần, mới đó đã nắm ngay thóp của họ. Bản danh sách không đến mức khiến cả bọn không thể chấp nhận nổi nhưng lại khiến người ta vô cùng khó chịu.
Xuân Dịch Lão nhìn sang Tam Giới Lục Đạo hỏi: “Ý ông thế nào?”
“Không vấn đề.” Tam Giới Lục Đạo cực kỳ dứt khoát.
Xuân Dịch Lão chỉ có thể thầm thở dài. Tam Giới Lục Đạo đương nhiên là dứt khoát rồi, dù sao thì Luân Hồi bọn họ cũng kiếm được chút lời. Còn Lam Khê Các thì sao? Chẳng khác gì phải đi nhờ thằng đinh tặc vá lốp xe cho cả. Không vá? Không vá thì chỉ có thể bỏ xe khỏi đi! Cuối cùng chỉ đành trơ mắt bị lừa thôi.
“Nếu ông đã ok thì cứ vậy đi” Mặc dù Xuân Dịch Lão lúc này rất ức nhưng giọng điệu vẫn tỏ ra bình thản. Nói xong lại xoay sang Quân Mạc Tiếu nói: “Vật liệu sẽ được đưa đến lập tức, ông xem bên ông thế nào?”
“Không hề gì, có thể chờ một chút.” Diệp Tu cười.
Nãy vừa nói gì mà khó hạ thủ lưu tình chỉ chớp mắt đã thành “có thể chờ một chút”. Xuân Dịch Lão và Tam Giới Lục Đạo đều trợn đến trắng mắt, còn làm đách gì được nữa? Chờ thôi!
Diệp Tu lần này chưa thấy thỏ thì không thả ưng, nhất định phải tiền trao cháo múc. Phải vậy thôi, giờ đã không còn giống trước kia nữa, hắn hết lần này tới lần khác bắt chẹt các công hội lớn, đến tượng đất cũng bị làm cho tức chết nữa là. Với oán hận chồng chất như vậy, có đánh chết hắn cũng không tin là các công hội sẽ thành thật đối đãi với hắn.
“Lão Ngụy, kiên trì.” Diệp Tu gửi cho Ngụy Sâm một tin nhắn cổ vũ.
“Mày bên kia thế nào?” Ngụy Sâm hỏi.
“Tui sẽ đem tro cũ đậm màu của Thợ Săn Lôi Phổ tới cho ông.” Diệp Tu nói.
“Chỉ có vậy? Tao giết BOSS xong, ngoài tro cũ đậm màu chắc chắn sẽ rớt thì còn mấy thứ khác nữa. Chỉ có vậy thì lỗ nặng à?” Ngụy Sâm nói.
“Đương nhiên không, còn mấy thứ khác nữa nhưng đều là đồ tui cần.” Diệp Tu nói.
“Đệt, mày có nhân tính hay không vậy? Tao đây mệt bỏ mợ, mày chỉ quăng cho mỗi cái tro cũ đậm màu đã muốn đuổi tao đi? Mày mau đòi thêm cho tao, nếu không tao lập tức giết BOSS cho mày xem!!!” Ngụy Sâm kêu gào.
“Được rồi, tui thử xem.” Diệp Tu nói, lại quay sang hai hội trưởng!
“Hai ông nè, tình huống có biến.” Diệp Tu nói.
“Thế nào? BOSS xảy ra chuyện?” Hai người giật mình.
“Là thế này, tui thì tui nghĩ bảng giá này đối với cả hai bên đều xem như hợp tình hợp lí. Thế nhưng bên tụi tui có một người không ra gì, cực kì tham lam vô sỉ. Thấy hai ông đang sốt ruột nên nổi lòng tham không đáy, tui đây thấy hổ thẹn thay. Chỉ là BOSS nằm trong tay ổng, tui chỉ đành đưa danh sách ổng gửi cho hai ông nhìn thử.” Diệp Tu vừa nói vừa gửi một bản danh sách qua.
Xuân Dịch Lão và Tam Giới Lục Đạo rất hợp tác mà nhẫn nhịn nghe Diệp Tu nói, trong lòng đều biết thằng cha này đang ba hoa bốc phét, mặt mũi cả hai cũng đã đen thui. Tuy nhiên, sự việc trọng đại nên đành nín nhịn. Nhưng khi hai người nhìn vào danh sách vừa nhận thì lập tức hãi hùng.
“Đùa mọe gì thế?!” Hai hội trưởng đồng thanh.
“Đúng, đùa gì thế!” Diệp Tu lập tức phụ họa.
Hai người nghe vậy liền bó cẳng. Bởi giờ người họ đối mặt không phải thằng cha này, mà là tên vô liêm sỉ nào đó. Còn cái tên tham lam vô sỉ này rốt cuộc có tồn tại hay không, thì vẫn còn là một dấu chấm hỏi to đùng trong lòng hai người.
Đang định lên tiếng, lại bị Quân Mạc Tiếu giành trước một bước: “Ừm, tôi đã chuyển câu trả lời của hai ông cho tên mất nết kia. Tên mất nết ấy liền hỏi, thế nào mới là không đùa?”
“Cuộc đàm phán lúc nãy rất ok.” Xuân Dịch Lão nói.
“Hai ông cứ tưởng tượng ra một kẻ cực kỳ đê tiện vô sỉ, khiến cho cả người và thần đều phẫn nộ, rồi lại lấy cực hạn của hai ông nhét hết vô lòng tham của thằng chả đi. Còn nếu vậy mà vẫn chưa làm cho tên khốn này thoả mãn, thì xem ra việc hợp tác hôm nay vốn có thể đôi bên cùng có lợi, đành phải hủy trong tay một tên vô liêm sỉ.” Diệp Tu nói.
“Được rồi…”
Im lặng một lúc lâu, chắc hai người kia lại lén thương lượng, rốt cuộc Xuân Dịch Lão cũng mở miệng đồng thời gửi lại một bản danh sách: “Đây là cực hạn của bọn tui, nhờ ông nhắn giùm tên bằng hữu kia, đời bọn tôi chưa thấy ai vô sỉ như ổng.”
“Lời này, tui nghĩ nên chờ việc hợp tác của chúng ta thành công rồi mới chuyển đi.” Diệp Tu nghiêm túc nói.
“…” Hai người nhất thời câm nín. Bọn họ đã sớm chửi lén Diệp Tu cả trăm lần, cả hai đều nhất trí thằng cha này đang một mình diễn hai vai. Thế nhưng giờ hắn nói thế, chẳng lẽ sau lưng tên này thật sự có một tên còn khốn nạn hơn?
Thần Chi Lĩnh Vực nhảy ra một Quân Mạc Tiếu đã khiến mọi người đủ khốn khổ, giờ ở đâu lại mọc thêm một kẻ mất nhân tính, sau này biết sống sao đây?
Trong lúc hai hội trưởng đang cảm thấy tiền đồ vô cùng mờ mịt, thì Quân Mạc Tiếu đã nói: “Chúc mừng quý khách, lần hợp tác này dưới sự nỗ lực của cả hai bên, rốt cuộc đạt thành.”
Hai hội trưởng lệ rơi đầy mặt. Còn nỗ lực cơ đấy? Mấy ông nỗ lực cái con khỉ, nỗ lực vơ vét tài sản của bọn tui hả?
Bị chơi một vố đau như vậy, những kẻ vốn đã thuần thục chiêu trò ngọt nhạt với đối thủ cạnh tranh như hai hội trưởng cũng lười tỏ ra lịch sự, chỉ nói lạnh lùng: “Nếu đã thế thì giao BOSS cho bọn tôi trước đi? Giằng co nãy giờ, mất thời gian quá rồi.”
“Ngại quá, tui thì tuyệt đối tin tưởng mấy ông, nhưng vấn đề là… Mấy ông nghĩ coi một kẻ đê tiện như vậy có thể nhả BOSS ra trước sao?” Diệp Tu nói.
“Kéo dài vậy, lỡ có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?” Tam Đạo Lục Giới nói.
“Nếu có chuyện thì hai bên đều chịu tổn thất. Nhưng mà xem ra tụi tui mất nhiều hơn nha, nguyên một bản danh sách dài như vậy. Còn mấy ông cùng lắm chỉ mất một Thợ Săn Lôi Phổ cấp 65 mà thôi, không lý nào lại đau lòng hơn tụi tui được?” Diệp Tu nói.
Hai người đều chết đứng. Mấy lời này lại có thể nói trơn tru như vậy, đại thần quả nhiên khác xa với đám cao thủ trong trò chơi như họ. Nếu dùng cách so sánh như thằng chả nói, sao bọn họ lại phải cắn răng đem cái danh sách đó đi đổi một con BOSS vô dụng hả? Rõ ràng là hắn đang giả ngu mà.
Nhưng dù tức ói máu, hai người cũng không có cách nào khác, chỉ có thể lo lắng chờ đợi. Nhưng chờ là chờ cái đách gì? Là chờ người của họ mau chóng đem vật liệu đến. Kết quả nếu vì chậm trễ mà xảy ra chuyện gì, thì đó là do bọn họ tự gây ra. Cuối cùng Xuân Dịch Lão đã hiểu, thật sự hiểu, hiểu vì sao mà Lam Hà lại áp dụng chính sách thỏa hiệp không chút chống cự như vậy với Quân Mạc Tiếu.
Diệp Thu.
Đại thần Diệp Thu.
Nếu như chỉ cho rằng đây là một tuyển thủ chuyên nghiệp của Vinh Quang, với tri thức phong phú và kỹ thuật tuyệt vời thì đã sai lầm, vô cùng sai lầm.
Xuân Dịch Lão chỉ muốn vật liệu đưa tới cho mau để giải quyết việc này ngay cho rồi. Hắn chỉ mong muốn không bao giờ phải giao thiệp với con người này nữa, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp lại.
Chỉ là, điều này có thể sao?
Lần trước ở trấn hoang dã nhỏ khơi mào tranh chấp, lần này đi trộm BOSS ở đầm lầy Răng Độc, tên này rõ ràng muốn đánh nhau với các công hội của câu lạc bộ. Tránh? Sao mà tránh? Dù bọn họ muốn tránh, nhưng tên này còn muốn thành lập chiến đội, thành lập công hội có câu lạc bộ. Xuân Dịch Lão muốn tránh, cấp trên cũng không đồng ý.
Cấp trên mở miệng nói rất nhẹ nhàng: Này này anh kia, gần đây tên Diệp Thu ở trong trò chơi rất kiêu ngạo phải không, hãy đập tan vẻ ngạo mạn của hắn đi.
Ọe, Xuân Dịch Lão nghĩ đến điều này, thật sự ghê răng chỉ thấy buồn nôn…
“Hội trưởng, đồ mang đến rồi.”
Rốt cuộc, Xuân Dịch Lão nghe được âm thanh như tiếng chúa trời. Quay lại nhìn, người công hội nhà mình đã đem đồ đến, người của Luân Hồi không chậm hơn bao nhiêu, đang ở phía sau Lam Khê Các bọn họ 20 ô vị trí, cũng đang chạy như điên tới.
“Đồ đã đưa tới.” Xuân Dịch Lão cầm được vật liệu xong, nói với Quân Mạc Tiếu.
“Ồ.” Hắn lên tiếng rồi lập tức gửi tới yêu cầu giao dịch.
Xuân Dịch Lão nén giận, đóng yêu cầu giao dịch lại: “Không phải ông nên dẫn tụi tui đi đến chỗ BOSS sao?”
“Đi chứ, lấy đồ xong đi ngay.”
“Tiền trao cháo múc.”
“Ế không được đâu? Đến chỗ tụi tui… nếu mấy ông muốn cướp trên giàn mướp thì dễ như trở bàn tay.” Diệp Tu nói.
“Vậy tụi tui sao tin được ông lấy đồ xong sẽ không giở quẻ?” Xuân Dịch Lão nói.
“Ông hỏi Lam Hà, tui đã lúc nào không giữ lời chưa.” Diệp Tu nói.
Lam Hà đúng là trung gian liên lạc giữa Xuân Dịch Lão và Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu. Diệp Tu sau khi đến Thần Chi Lĩnh Vực đã chặn hệ thống kết bạn của Quân Mạc Tiếu, Xuân Dịch Lão và Tam Giới Lục Đạo cũng vô phương liên hệ. Sự tình khẩn cấp, Xuân Dịch Lão nghĩ tới cách nhanh nhất, lập tức nhắn Lam Hà hỏi có cách nào không.
Lam Hà quả thật có biện pháp. Cậu và Diệp Tu liên hệ qua lại cũng đã lâu, còn đang nằm vùng làm bảo mẫu ở công hội Hưng Hân, cho nên biết cách liên lạc.
Cuối cùng, Lam Hà đang ở khu 10 lần lượt gọi cho từng người Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, cả nick Trục Yên Hà của Trần Quả. Diệp Tu nhận tin nhắn trực tiếp qua máy tính của Trần Quả, lập tức thêm bạn với Xuân Dịch Lão, Tam Giới Lục Đạo bên Thần Chi Lĩnh Vực.
Sau đó khi chạm mặt, thật ra Xuân Dịch Lão và Tam Giới Lục Đạo vốn còn muốn che che giấu giấu, nhưng Diệp Tu cáo già cỡ nào? Thậm chí không cần quá nhiều tình báo, chỉ cần nhìn ý đồ của họ, kết hợp với tình huống cụ thể, chỉ hai ba câu đã dò ra chân tướng. Vừa mới định bịp bợm một chút, hai người đã hiểu tên kia hoàn toàn biết bài tẩy của mình. Một giao dịch như vậy, bọn họ tất nhiên không chiếm được chủ động. Chỉ có thể trước xẻ thịt sau chích máu, lúc này ngay cả yêu cầu kiểm hàng cũng không được.
“Giao dịch thôi.” Hai người lại lén trao đổi, rốt cục cũng ra quyết định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT