Trần Quả giật mình. Không sai, người này đúng là ông chủ của câu lạc bộ Gia Thế, đại BOSS chân chính, Đào Hiên. Chính mình cũng từng nhìn thấy trên các bản tin, nhưng ông chủ thì sức hút tất nhiên không thể bằng các tuyển thủ, mức độ quan tâm hẳn không thể so bì, nên dù Trần Quả quen mắt cũng không thể nhớ ra được là ai. Nghe Diệp Tu nhắcmới đột nhiên sực nhớ.

Ông chủ Gia Thế tự mình đến thăm?

Trần Quả ngay lập tức ý thức được chuyện này không hề đơn giản, sự quan tâm và hiếu kỳ làm cô mất tự chủ bước theo vào phòng. Vừa nhìn thấy cả hai đangnhìn mình, cô ngại ngùng chỉ về phía phòng mình: “Tôi về phòng.” Nói xong nhanh chóng chạy qua, vào phòng, đóng cửa, sau đó…. nằm bò trên cửa.

“Ngồi đi.” Trong phòng khách, Diệp Tu nhường chỗ cho Đào Hiên, còn mình thì đứng bên cửa sổ.

“Dạo này thế nào?” Đào Hiên vừa ngồi xuống sô pha vừa nhìn Diệp Tu hỏi.

“Khỏe lắm.” Diệp Tu nói, móc ra bao thuốc trong túi áo, rút một điếu ném về phía Đào Hiên.

Đào Hiên khẽ giật mình, đến lúc đưa tay ra đón thì đã muộn.

Điếu thuốc rơi xuống mặt đất, Đào Hiên cúi người nhặt lên, ngón tay cầm lấy điếu thuốc khá mất tự nhiên, cuối cùng vẫn đặt nó lên bàn, nhìn Diệp Tu cười nói:”Cai rồi.”

“Hả? Vậy à, thế mà tôi không biết.” Diệp Tu nói xong tự mình rít một hơi dài, chậm rãi nhả khói hướng ngoài cửa sổ.

Trầm mặc một lát, Đào Hiên ngó quanh căn phòng lại cười hỏi: “Ở nơi này à?”

“Ừm.” Diệp Tu gật đầu.

“Ở cùng một mỹ nữ thế này, không sợ Mộc Tranh bực ư?” Đào Hiên cười trêu ghẹo.

“Ha ha ha.” Diệp Tu cũng cười ba tiếng, sau đó thu lại dáng cười, nghiêm túc nhìn Đào Hiên: “Vào vấn đề chính đi!”

Đào Hiên không tránh né ánh mắt Diệp Tu, nhìn thẳng, trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười: “Trở về đi!”

“Về đâu?”

“Về Gia Thế.”

Cạch! Cửa phòng ngủ của Trần Quả vang lên một tiếng, cứ như bị thứ gì đụng phải. Diệp Tu lắc đầu cười, lớn tiếng gọi: “Ra đây nghe cho tiện, mất mặt quá đi….”

Cửa phòng bị mở tung, Trần Quả đi tới, vẻ mặt rối rắm xen lẫn giữa tức giận và xấu hổ.

Diệp Tu nhìn cô, lại cười cười, sau đấy mới quay về phía Đào Hiên tiếp tục đề tài ban nãy: “Về Gia Thế rồi làm gì?”

“Huấn luyện viên.” Đào Hiên trả lời rất nhanh

“Hả? Tôi làm huấn luyện viên? Chắc đó cũng không phải một bước trong kế hoạch của ông đâu nhỉ?” Diệp Tu hỏi.

Lần này Đào Hiên không còn trả lời nhanh chóng nữa, ánh mắt dời đi, dừng ở phía trước. Trên mặt bàn trống rỗng, hắn nhặt điếu thuốc lẻ loi trơ trọi lên xoay xoay. Trần Quả nhìn hắn, cô rất muốn xông tới to tiếng chất vấn hắn làm sao có thể không biết ngượng đòi Diệp Tu trở về, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế ngồi nhìn qua nhìn lại, như thể muốn phát hiện chút gì từ vẻ mặt hai người.

“Tôi không hứng thú với việc đứng ngoài, tôi chỉ thích đứng trên sân đấu mà thôi.” Diệp Tu bỗng mở miệng phá vỡ sự im lặng.

Câu này lại khiến Đào Hiên nở nụ cười, hắn nhanh chóng xoay đầu bảo: “ Huấn luyện viên chỉ là cớ tạm thời, chờ cậu giải nghệ đủ một năm, cậu có thể lập tức quay trở về.”

“Tôi dĩ nhiên sẽ tái xuất ngay mà.” Diệp Tu cười.

Đào Hiên hiểu được ý Diệp Tu: Dù ở đâu đi nữa, tôi nhất định sẽ quay trở về. Hắn cười khổ: “Cậu cần gì phải thế chứ?”

“Ông cũng cần gì phải thế?” Diệp Tu hỏi lại.

Nét mặt Đào Hiên chợt kích động, câu nói này của Diệp Tu dường như đụng chạm tới điều gì.

Ý của “cần gì” chính là “không cần thiết”. Dường như, Diệp Tu nói cần gì không phải chỉ mỗi chuyện hiện tại.

“Tôi với cậu đều là những người chứng kiến Liên minh từng bước phát triển cho tới nay, ai cũng rõ, Liên minh Chuyên nghiệp bây giờ không còn như xưa nữa.” Đào Hiên mở miệng thương lượng: “Những gì Liên minh cần để phát triển nhất, là nhà giàu mạnh mở rộng Liên minh, những ngôi sao xuất sắc gây sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Mỗi một trận đấu, chiến thuật hay phối hợp rất quan trọng để quyết định thắng bại sau cùng. Thế nhưng, ngôi sao! Chính ngôi sao mới là nhân tố chân chính lôi kéo doanh thu. Những chiến thuật cao cấp kia của cậu, giờ đưa cho mọi người xem thì mấy ai có thể hiểu được thật sự? Sự phối hợp máy móc phức tạp lại có mấy người hiểu được giá trị bên trong? Không đâu! Chúng không thể thu hút được tâm tư người chơi. Người chơi thích nhất là gì? Là cảnh một chọi ba trên sân đấu lôi đài, hoặc một người có thể xoay chuyển tình thế trong phần đấu đoàn đội. Đó mới chính là chủ đề bàn luận sôi nổi của họ, là tiết mục họ thích xem và cảm thấy thần kỳ nhất.”

Đào Hiên thoáng dừng, chú ý sắc mặt của Diệp Tu, thậm chí còn liếc sang Trần Quả ở cạnh, sau đấy mới nói tiếp: “Vì sao Chu Trạch Khải lại được xưng là người đứng đầu Vinh Quang? Chỉ bởi vì cậu ta đẹp trai? Không phải, quan trọng hơn cả, kỹ thuật của cậu ta ảo diệu, tấn công trông vô cùng hút mắt. Trong mắt đám người chơi, hoa lệ đi đôi với độ khó, cũng đồng nghĩa với trình độ cao. Có lẽ cậu sẽ nói chuyện này rất nông cạn, nhưng mọi người chỉ muốn xem những thứ nông cạn thế mà thôi. Cậu từng bảo mình dùng Rồng Ngẩng Đầu chỉ vì thú vị, giá trị thực chiến có hạn. Nhưng cuối cùng thì sao? Tất cả fan hâm mộ đều coi đấy là kỹ năng sở trường của cậu. Giá trị thực chiến có hạn thì quan trọng lắm ư? Không hề, chuyện quan trọng là nó không được ai làm lại, nó chỉ có mình cậu biết, nên nó sẽ trở thành thứ hoa lệ không thể thay thế. Lúc cậu không cần nó nữa, mọi người sẽ nghĩ trình độ của cậu bị suy giảm; khi cậu dùng nó lần nữa trên sàn đấu ngôi sao, cậu lại có thể khơi dậy lòng nhiệt tình của toàn trường đấu. Tôi không tin cậu không nhìn ra chuyện này!”

Nói năng hùng hổ một hồi, nụ cười Đào Hiên đã tắt ngúm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Tu.

Diệp Tu lại khẽ cười: “Ông nói đúng, nhưng chúng không phải những thứ tôi muốn.”

“Thứ cậu muốn là gì?”

“Thắng bại.” Diệp Tu cũng nhìn thẳng Đào Hiên.

“Cậu…” Đào Hiên như mất hết sức lực. Sau hồi lâu mới mở miệng tiếp tục, giọng điệu pha chút mỉa mai: “Cậu cho rằng giờ mình có thể giành lại vinh quang trước kia ư?”

“Tôi đang thử đấy thôi.” Diệp Tu nói

“Cậu không làm được.” Đào Hiên gằn từng chữ

“Ông chắc chắn thế cơ à?” Diệp Tu vẫn còn cười được.

“Đúng.”

“Tụi mình cứ chống mắt lên xem.” Diệp Tu nói.

“Được, để tôi chống mắt lên xem.” Đào Hiên đứng lên.

“Hừ, ông tốt nhất nên lo cho Gia Thế của ông không bị knock-out đi đã.” Trần Quả chứng kiến hai bên kết thúc cuộc trò chuyện, cuối cùng không thể nhịn được xen vào một câu.

“Ha ha.” Đào Hiên cười phản bác: “Dù bị knock-out, Gia Thế cũng có năng lực trở về Liên minh ngay năm sau. Chúng tôi chỉ nghĩ về tương lai, không bị trói buộc bởi quá khứ. Những chướng ngại ngăn trở tương lai của chúng tôi chỉ có thể bị đá văng không thương tiếc.”

“Ừ, ông quả thực làm rất tốt việc này.” Diệp Tu thản nhiên nói.

“Tạm biệt.”

“Không tiễn.”

Đào Hiên bước nhanh ra ngoài, lúc kéo cửa phòng chợt dừng bước, không quay đầu mà chỉ nói một câu: “Liên minh không thể nào quay lại ngày xưa nữa.”

“Tôi biết, nhưng tôi già rồi, chẳng còn muốn đi về phía trước nữa.” Diệp Tu nói.

“Cậu vốn có thể giành được một kết thúc hoàn mỹ.” Đào Hiên nói.

“Kết thúc của tôi có hoàn mỹ hay không đều do tự tôi quyết định.” Diệp Tu đáp.

Đào Hiên đứng ở cửa ra vào hồi lâu, cuối cùng vẫn phải xoay người lại: “Coi như nhiều năm quen biết, tôi có thể đáp ứng cậu một chuyện cuối cùng.”

“Hả?”

“Cho dù cậu muốn Nhất Diệp Chi Thu chuyển nhượng sang đây.” Đào Hiên nói.

“Đắt lắm.” Diệp Tu cười.

“Chỉ cần cậu ra giá, tôi sẽ không làm khó dễ.” Đào Hiên nói.

Đào Hiên vừa nói, Trần Quả liền kích động. Bởi cô biết chuyển nhượng nhân vật khó hơn việc chuyển nhượng tuyển thủ. Giá trị của tuyển thủ sẽ vì trạng thái mà lên xuống, nhưng nhân vật thì không, giá trị của nhân vật đều là càng ngày càng cao.

Bởi vì nhân vật là vật chết, chỉ cần có người điều khiển, nó sẽ hoàn thành mệnh lệnh một cách hoàn mỹ, giá trị của nó luôn có thể lợi dụng trăm phần trăm. Mà tuyển thủ thì sao? Nếu thật sự muốn chuyển nhượng, câu lạc bộ thường sẽ không kiếm chuyện, bởi vì dưa hái xanh không ngọt.

Đạo lý này thích hợp với người, nhưng lại không thích hợp với nhân vật.

Chuyển nhượng tuyển thủ sẽ cần hai bên thương lượng, phí chuyển nhượng có thể bàn bạc ổn thỏa. Còn chuyển nhượng nhân vật, bên mua luôn bị bên bán ra giá cắt cổ. Nên vào thời kỳ chuyện nhượng, tuyển thủ chuyển đi bao giờ cũng nhiều, nhân vật thì ngày một ít.

Đào Hiên hứa hẹn có thể buông tay Nhất Diệp Chi Thu, nhân vật chủ chốt của Gia Thế, mà còn không gây trở ngại cho việc chuyển nhượng, giá trị của lời hứa hẹn này quả thực không nhẹ.

“Được.” Diệp Tu gật đầu, “Tôi muốn Mộc Vũ Tranh Phong.”

“Hả?” Trần Quả khó tin thốt lên, Đào Hiên cũng kinh ngạc, nhưng không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu:

“Được, tôi nói sẽ giữ lời.”

“Cảm ơn.”

“Thế thì...” Đào Hiên nói xong xoay người qua, “Tôi thực sự không ngờ, có một ngày tôi lại có cơ hội nói với cậu câu này: Hẹn gặp trong trận đấu!”

“Còn tôi đã nghĩ tới từ lâu rồi. Trận đấu gặp lại!” Diệp Tu bình tĩnh đáp.

Đào Hiên rời đi. Trần Quả ghé vào trên cửa, chứng kiến Đào Hiên đi ra khỏi tiệm net, bước qua đường cái, không chần chừ, không quay đầu lại, tiến thẳng vào cửa lớn của Gia Thế đối diện.

“Hai người trước kia... là bạn thân nhỉ?” Trần Quả hỏi Diệp Tu.

“Ừm.” Diệp Tu lên tiếng, bước tới bàn trà, cầm lấy điếu thuốc được nhặt từ dưới đất lên, lặng lẽ châm rồi đi ra khỏi phòng.

“Cậu đi đâu?” Trần Quả vội hỏi.

“Chơi game, chị không chơi hả?” Diệp Tu quay đầu lại hỏi, dáng tươi cười như trước.

“Đương nhiên.” Trần Quả vội vàng đi theo, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh. Cô phát hiện lo lắng cho Diệp Tu luôn là chuyện dư thừa.

Trong phòng máy 213, hai người cùng đăng nhập trò chơi. Hai ngày nay Trần Quả luôn luyện chung với hắn, 2 người online offline vẫn ở cùng một chỗ. Vừa mới online thành công, Diệp Tu lập tức phát hiện một vết cháy đen trênđất. Sau thoáng giật mình, hắn lập tức để Quân Mạc Tiếu quay một vòng 360 độ, góc nhìn đảo quanh. Không biết hắn nhìn thấy gì mà lập tức lo lắng hô to với Trần Quả: “Chạy mau!”

“Cái gì?” Trục Yên Hà cũng vừa online thành công, chợt nghe Diệp Tu thét to, cô chưa kịp phản ứng, liền thấy hàng loạt ánh sáng như một tấm lưới đánh úp xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play