Bên Gia Thế là chiến đội năm người tiêu chuẩn, bên đám người Diệp Tu bao gồm năm người Trảm Lâu Lan cộng thêm hai người Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt, tổng cộng có bảy người, xét theo toán học, đúng là bọn họ có nhiều người hơn.
Nhưng Vinh Quang không đơn giản như toán học. Đâu phải cứ nhiều người nhất định sẽ thắng? Mới vừa rồi bảy người đã giết sạch hai mươi lăm người đó thôi, quả thực không nên mặt dày nhắc tới vấn đề này. Nhưng Diệp Tu cố tình nói thế, trừ hắn, tất cả mọi người đều đứng hình, thậm chí ngay cả Trần Quả ở bên cạnh Diệp Tu.
“Ha ha ha ha.” Tôn Tường là người đầu tiên hoàn hồn, cười ha ha vài tiếng, nhưng giọng điệu nghe có vẻ miễn cưỡng vờ vịt, sau đó mới nói: “Đừng trách tôi nói thật, chỉ bằng tụi bây sao?”
Pháp sư chiến đấu của Tôn Tường xoay quanh tại chỗ, như đang nhìn họ đầy khinh thường.
Nếu là trước khi quen Diệp Tu, đám Trảm Lâu Lan nhất định sẽ xông thẳng lên, nhưng sau khi quen Diệp Tu, nói dễ nghe thì đây là chênh lệch mà họ phải chân chính đối mặt một cách lý trí. Còn nói khó nghe, hiện thực khác xa với ảo tưởng, họ đã bị đả kích và đánh mất tự tin. Giờ Tôn Tường khinh bỉ như thế, họ lại không hề hé răng, bởi lòng họ đã thầm chấp nhận điều này….
“Tụi tôithì sao?”
Ai ngờ có người lên tiếng, Hại Người Không Mệt vừa bị đánh dính vách, rồi rơi xuống góc tường, nay hắn đột nhiên vọt lên, tay ném ba cái shuriken. Có trước có sau, xếp thành hình tam giác bay về phía pháp sư chiến đấu của Tôn Tường. Nguyên lý kĩ thuật hơi giống Pháo Chống Tăng của bậc thầy pháo súng.
Tôn Tường hừ lạnh, chẳng thèm để mắt tới loại kĩ xảo nhỏ này. Tên Hại Người Không Mệt vừa rồi giả vờ không biết mình, giờ lại dám khiêu chiến mình? Tôn Tường cố ý hành hắn hòng khoe khoang, để tên này biết phải trái. Vì thế khi thấy ba miếng shuriken bay tới, gõ bàn phím vung chuột lên, chiến mâu của pháp sư chiến đấu vạch một đường sắc bén, lóe ra hình chữ V.
“Thiên Kích chữ V” Tiểu Bắc kinh ngạc kêu lên. Đây là kỹ xảo thao tác siêu cao cấp của pháp sư chiến đấu, đến giờ Tiểu Bắc còn chưa nắm vững nó. Nhưng xem Tôn Tường lần này, sau khi vẫy ra “Thiên Kích chữ V”, đường sắc bén kia vừa lúc chạm phải shuriken đang bay tới, ba tiếng lách cách, ba miếng shuriken không phân rõ trước sau cứ thế bị đánh rơi. Người không thích tên này cũng buộc phải thừa nhận, rõ ràng gã đã thành thạo thao tác của chiêu thức trên.
Nhưng chiêu thức ấy đẹp thì có đẹp, với hoàn cảnh hiện tại, dùng chiêu này đánh rơi ba miếng shuriken có lẽ hơi thừa.
Động tác thừa sẽ lộ sơ hở, Hại Người Không Mệt không nhường ai, bóng người khẽ run, để lại ảnh phân thân tại chỗ, người thật di chuyển tới cạnh Tôn Tường trong chớp mắt, ánh đao nhoáng cái đã kề cổ, dùng kỹ năng Cắt Yết Hầu cấp thấp của thích khách.
Bàn về tốc độ, kỹ năng của thích khách có thể nói đứng đầu 24 nghề, nhưng đường sắc bén nọ lại cắt phải khoảng không. Pháp sư chiến đấu của Tôn Tường lăn về trước, cúi người né qua. Thân mình còn chưa đứng lên đã muốn đâm trả một mâu.
Vinh Quang cho phép tấn công phía sau. Nhưng trình độ thao tác phiền phức hơn, quan trọng là góc nhìn không thể nào nhìn thấy sau lưng, thành thử công kích đều bằng khả năng phán đoán của bản thân, ước chừng tỉ lệ trúng mục tiêu.
Nhưng Tôn Tường lại đoán được vị trí của Hại Người Không Mệt, như thể có ánh mắt chính xác nhìn ra sau.
Phản ứng của Hại Người Không Mệt cũng không chậm, khi chiến mâu đâm tới, cơ thể cũng biến mất.
Thuật Độn Thổ Chém Đầu.
Hại Người Không Mệt vừa độn thổ đã lập tức hành động. Nhân vật chui từ dưới đất lên tấn công, pháp sư chiến đấu của Tôn Tường cũng nhảy lên, từ trên cao đâm một mâu xuống. Một chiêu Long Nha vô cùng đơn giản, Hại Người Không Mệt lại không thể né tránh, sau khi trúng Long Nha lập tức bị đông cứng, Thuật Độn Thổ Chém Đầu bị ngắt, nửa thân dưới còn chôn trong đất. Tôn Tường lại ra tiếp Viên Vũ Côn, trực tiếp nhấc Hại Người Không Mệt khỏi mặt đất, ném qua một bên.
“Đoằng”, một tiếng súng vang.
Đúng lúc này, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu bắn một phát Đạn Đông Cứng.
Tôn Tường cũng không tập trung hết sức đánh Hại Người Không Mệt, mục tiêu của cậu, từ đấu đến cuối chỉ có một, dù là Hại Người Không Mệt hay Trảm Lâu Lan, trong mắt cậu chỉ là cỏ dại, không đáng phản ứng.
Mà công kích của Diệp Tu, cậu lại lập tức nhận ra.
Bắn Đạn Đông Cứng vào lúc này là một cơ hội tốt. Có lẽ người bình thường sẽ ném Viên Vũ Côn rồi trúng đạn, nhưng Tôn Tường không phải người bình thường, cơ hội này chưa đủ đối với cậu.
Cưỡng chế hủy bỏ Viên Vũ Côn, pháp sư chiến đấu của Tôn Tường dời bước tránh đạn. Mà hiệu quả của Viên Vũ Côn bị hủy ngang chắc chắn không hoàn chỉnh, Hại Người Không Mệt lập tức vùng thoát, không bị buộc phải ngã xuống đất, hắn vội vàng Chịu Thân, lăn ngay tại chỗ rồi ngồi xổm.
Chiêu sau của Diệp Tu đã nối gót, sau Đạn Đông Cứng là Pháo Chống Tăng. Phạm vi pháo kéo thành hình tam giác rất lớn, bao phủ cả từ trên xuống dưới.
Nhưng phạm vi bao phủ dù lớn mấy cũng chỉ là ba phát pháo, không thể nào khống chế hoàn mỹ, còn khuya mới đủ với một cao thủ như Tôn Tường. Pháp sư chiến đấu nghiêng thân giẫy người, luồn lách từ khe hở của ba viên pháo. Đột nhiên một quả lựu đạn chợt bay tới trước mặt, Diệp Tu liên tiếp dùng kỹ năng hệ Xạ Thủ.
Song, Tôn Tường càng ngầu hơn, vung chiến mâu, lựu đạn chưa kịp rơi xuống đất đã bị cậu đánh bay như bóng chày.
Lần này hơi bất ngờ rồi.
Ngăn được lựu đạn, nhưng bình thường sau khi đánh trúng, lựu đạn cũng nổ luôn. Tôn Tường đánh trúng, lựu đạn lại không nổ mà quay ngược về, đó là nhờ công kích thu lực khi va chạm, có thể làm được điều này, thao tác đã chính xác đến mức khó tin.
“Tên này thật sự có tài…” Chiêu thức ấy vừa xuất hiện, ngay cả Trần Quả vây xem bên cạnh cũng không thể không phục.
“Sao?” Đường Nhu bị Trần Quả gọi lại coi nãy giờ cũng khó hiểu hỏi.
Sau khi Trần Quả giải thích xong, Đường Nhu càng khó hiểu: “Cần phải làm vậy ư?”
“Ha ha ha ha” Lần này Diệp Tu bật cười, không giả vờ như Tôn Tường, mà cười thật sự vui vẻ, sau đó nói: “Đúng, hoàn toàn không cần thiết, động tác thừa nhiều lắm, toàn sơ hở thôi.”
“Thế à, vậy ông anh phá thử xem.” Tôn Tường lên tiếng.
“Ngại quá, đâu phải tôi nói chuyện với cậu. Nhưng tôi rất cảm ơn cậu, làm một bài học về mặt tiêu cực, giá trị của cậu lớn lắm, MVP à.” Diệp Tu đáp vô cùng chân thành.
Tôn Tường tức tới tái xanh cả mặt, Lưu Hạo cũng không biết làm thế nào. Gã thật sự muốn nói với Tôn Tường, cậu chỉ cần đánh tốt là được, còn lời rác rưởi, một tân binh mới ra mắt chưa tới hai năm như cậu sao có thể là đối thủ của thứ yêu nghiệt từng trải này?
Lựu đạn bị Tôn Tường đánh bay không biết nổ ở nơi nào, lúc này Quân Mạc Tiếu rốt cuộc không đứng xa nghịch súng nữa, tự mình lao tới nghênh đón pháp sư chiến đấu của Tôn Tường.
Đám Lưu Hạo ở cạnh nhìn thấy cũng không nhúng tay vào; đám Trảm Lâu Lan cũng không nhúc nhích, họ không dám hành động cũng vì vài ba suy nghĩ nhát gan trong đầu. Có lẽ trận mở màn vừa rồi đã làm khí thế cả bọn bị đánh tan, nhìn Tôn Tường cứ lần lượt phát huy tuyệt vời, trong lòng họ ngày càng nặng nề.
Vỡ Núi Kích.
Cuối cùng Diệp Tu mở màn bằng chiêu này. Quân Mạc Tiếu bổ một kích xuống, tuy thương tổn cấp thấp, nhưng hiệu ứng kỹ năng siêu lừa tình, khí thế đánh núi vỡ ra không hề thua kém ai.
Tôn Tường nghiêng một bước dài, có thể làm người ta nhận ra cậu không hề lơ là.
Nếu nghĩ Vỡ Núi Kích chỉ là một cú chém thẳng thì sai rồi. Cao thủ có thể dựa vào thao tác giữa không trung xoay lưỡi đao, chuyển chém thẳng thành chém nghiêng. Một bước của Tôn Tường có thể tránh thoát giả thuyết ấy, rồi cậu nhảy khỏi mặt đất, đâm thẳng mâu.
Nhảy là vì né tránh sóng xung kích do Vỡ Núi Kích chạm đất gây ra, tựa như một kỹ năng có phạm vi thương tổn nhỏ. Người chơi bình thường sẽ nhảy khỏi phạm vi ảnh hưởng, nhưng cao thủ thì không, họ sẽ nhảy thẳng lên tránh sóng xung kích, hơn nữa tranh thủ trả đòn.
Diệp Tu dường như đã đoán được tình huống này, Vỡ Núi Kích ra rất thấp, bổ xuống rất nhanh. Chiến mâu đâm tới, hắn đã đáp xuống lăn ngay về phía bên cạnh, ánh kiếm chợt lóe, trực tiếp ra Rút Đao Trảm.
Tôn Tường trên không vội đâm chiến mâu, hai đường sắc nhọn, dùng Đâm Liên Chớp.
“Keng” Một âm thanh vang lên.
Thế mà Tôn Tường lại dùng Đâm Liên Chớp cản lại Rút Đao Trảm. Phải biết rằng Rút Đao Trảm chỉ là ánh đao thoáng hiện, tốc độ rất nhanh. Phải đoán trước chính xác lưỡi đao ở đâu mới đỡ đòn được. Tôn Tường dùng đòn tấn công thẳng như Đâm Liên Chớp lại có thể đỡ trúng. Đây không phải chuyện chỉ dựa vào thao tác và phán đoán của bản thân, mà còn phải khá am hiểu về tốc độ công kích của đối thủ.
“Tốn không ít sức nhỉ.” Diệp Tu cười, coi bộ Tôn Tường đã nghiên cứu qua mấy video thu hình của hắn.
“Tiếc là dư hơi rồi, bài học tiêu cực à.” Diệp Tu cảm thán. Hắn không còn thuộc giới chuyên nghiệp nữa, có thể nói không có quan hệ cạnh tranh với Tôn Tường. Tôn Tường lại khổ công nghiên cứu về hắn, không phải dư hơi thì là gì?
“Bớt xàm đi!” Tôn Tường vẫn kiêu căng như vậy, đáp xuống đất lại tiếp tục cướp thế công. Ban đầu Diệp Tu ra Vỡ Núi Kích trước, nhưng sau Rút Đao Trảm, Tôn Tường lại dùng Đâm Liên Chớp – một kỹ năng gồm hai lần công kích, một là để ngăn chặn, hai là để đâm thẳng, trong thời gian ngắn đã cướp quyền chủ động.
“Trên mặt đất!” Ai ngờ lúc này, Lưu Hạo luôn im lặng không nhúng tay vào đột nhiên hô lên.
Tôn Tường nghe thế bèn lùi lại, chợt nhìn thấy mấy cột nước dựng thẳng trên mặt đất, một bước lui này bị cột nước ngăn cản, bị thủy lao Bách Lưu Trảm của ninja vây hãm.
“Đê tiện!” Tôn Tường tức tối, tuy chiêu này không gây tổn thương, nhưng cậu ta lại bị cỏ dại đánh lén nhốt chặt, điều này làm cậu không chịu nổi.
“Vinh Quang không phải trò chơi của một người, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, xem ra mấy cậu vẫn chưa hiểu. Thôi được, tuy không phải đội trưởng của mấy cậu, nhưng tôi vẫn tặng cho mấy cậu một lớp miễn phí vậy, nâng tinh thần lên nào, đây không phải thi đấu lôi đài một chọi một, mà là thi đấu đoàn đội.” Diệp Tu mở lời, những câu cuối cũng giành cho năm người Trảm Lâu Lan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT