Khi Diệp Tu nói ra lời này, người đứng mũi chịu sào suýt ngã khụy chính là Trần Quả. Đủ thứ cảm xúc xoắn xuýt rối rắm dâng trào trong nháy mắt. Nhưng là một fan Diệp Thu đã dứt tình với Gia Thế, Trần Quả đang rất mong chờ, cô tiếp tục nhìn không chớp mắt vào màn hình Diệp Tu, hận không thể cướp luôn tai nghe của hắn.

Trong game, khung cảnh bị câu nói đó hold lại.

Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu. Vấn đề này còn đang tranh luận, trong số các ý kiến, một mực chắc chắn quan điểm này không hề ít. Một người chơi bình thường không có nhiều quyền lên tiếng, nhưng ai cũng có quyền lựa chọn.

Lựa chọn tin hay không tin.

Thự Quang Toàn Băng thuộc nhóm tin 100%, vì vậy hắn bùng cháy, hắn nhận ra giá trị của câu nói đó ngay lập tức.

Giả sử như Dụ đội hoặc Hoàng Thiếu Thiên của Lam Vũ xuất hiện trước mặt, bảo hắn hãy úp sọt Trung Thảo Đường ngay, thì dù chỉ một mình, Thự Quang Toàn Băng cũng sẽ bất chấp mà đồng ý.

Lời vừa dứt, sắc mặt của Ngải Thực tức thì thay đổi, dĩ nhiên, mọi người chỉ nhìn thấy nhân vật trong game chứ không thấy vẻ mặt gã.

Còn người của Gia Vương Triều, từ lúc Quân Mạc Tiếu đột nhiên Trượt từ lỗ ra, ai nấy đều mất bình tĩnh.

Quân Mạc Tiếu có phải Diệp Thu không?

Lẽ hiển nhiên, vấn đề còn gây xôn xao này được công hội Gia Vương Triều tranh cãi kịch liệt nhất. Hội trưởng Trần Dạ Huy biết hết, nhưng không tiện ngăn cản. Hắn chỉ có thể phái thân tín lèo lái suy nghĩ của mọi người trong công hội. Mà hướng lèo lái cũng không huỵch toẹt phủ phận Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, hắn chỉ dìm hàng Diệp Thu trong lòng người ủng hộ Gia Thế.

Đây là chuyện hắn muốn làm từ lâu, lại không dám làm mà thôi. Giờ ăn theo việc câu lạc bộ lên tiếng, mượn cuộc tranh luận này, Trần Dạ Huy có gan làm nó.

Tuy nhiên, chuyện nhân cơ hội dìm hàng Diệp Thu trong Gia Vương Triều, hắn chỉ mới bắt đầu làm, còn chưa đạt được hiệu quả gì. Hiện giờ người chơi trong công hội Gia Vương Triều đều đánh giá theo suy nghĩ của mình. Có người tin Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, có người không tin, trong số đó, người phân vân chiếm nhiều hơn.

Lúc này, Quân Mạc Tiếu chợt xuất hiện, còn gào trước mắt mọi người: “Bố mày là Diệp Thu”.

Thành thật mà nói… Nếu là chính chủ, Diệp Thu sẽ huỵch toẹt ra thế sao, chuyện này có chó nó mới tin. Bởi vì thân là đại thần, Diệp Thu chưa từng công bố diện mạo thật của mình ngoài game, thông tin mà fan biết được ít đến đáng thương, bằng không sao Trần Quả lại xoắn xuýt nhiều đến vậy? Cũng bởi cô hư cấu về đại thần quá nhiều, hiện thực lại phũ phàng, dẫn đến xoắn xuýt.

Mộng Thiên Trần – người dẫn đội của Gia Vương Triều – cũng là một thành viên nòng cốt của công hội, lúc chợt bị Quân Mạc Tiếu tự xưng Diệp Thu nhảy ra truyền lệnh, gã nhất thời hoảng hốt. Tuy nhiên, Mộng Thiên Trần công tư rõ ràng. Quân Mạc Tiếu có phải Diệp Thu không, tự gã có nhận định riêng. Nhưng gã đangnắm giữ trọng tráchngười dẫn đội của Gia Vương Triều, cho dù Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, nếu gã làm theo mệnh lệnh, ấy sẽ là mù quáng nghe theo idol, không phải suy xét từ lợi ích công hội.

Lợi ích công hội bấy giờ là gì? Là nên giết chết kẻ giữ damage BOSS cao nhất – Lam Khê Các, chứ không lý gì lại bắt tay với kẻ dẫn đầu, tiêu diệt Trung Thảo Đường có cùng cảnh ngộ.

Nghĩ đến đây, Mộng Thiên Trần lập tức gửi tin ở kênh đoàn đội, ra lệnh mọi người khoan hành động.

Ngờ đâu gã vừa gửi tin, vài em Gia Vương Triều đã hớn hở nhào về phía Quân Mạc Tiếu. Khi nhìn thấy tin này mới thoáng bàng hoàng.

Mộng Thiên Trần cũng thấy hại não, vội gửi tin xin chỉ thị từ Trần Dạ Huy.

Trần Dạ Huy nhận được tin thì hoang mang vô cùng, cuối cùng Diệp Thu cũng lợi dụng thân phận thật của mình rồi ư?

Trần Dạ Huy hối hận vì sao lại không phái thân tín của mình dẫn đội. Nhưng nếu Mộng Thiên Trần có thể dẫn đội ở Gia Vương Triều, thì Trần Dạ Huy cũng hiểu kha khá về gã. Người này luôn đặt nặng lợi ích công hội và chiến đội, tự biết đưa ra quyết định vào lúc này, gã sẽ không tùy tiện nghe theo một tên ất ơ đột nhiên nhảy ra.

Nghĩ tới đây, Trần Dạ Huy hơi yên tâm. Một mặt trả lời Mộng Thiên Trần, một mặt âm thầm nhắc nhở bản thân cần loại trừ những kẻ đối lập. Trong đội ngũ nòng cốt của Gia Vương Triều, hắn đã cố lôi kéo những kẻ không quan tâm Diệp Thu, chỉ còn thừa những kẻ ngưỡng mộ cựu đội trưởng. Mới đầu Trần Dạ Huy cảm thấy chúng không gây ảnh hưởng, là vì không ngờ tới chuyện Diệp Thu sẽ chạy vào game cạnh tranh với mình. Với cục diện như vậy, những người này nên sớm loại bỏ. Trần Dạ Huy hối hận sao mình lại không chuẩn bị trước chứ?

Trần Dạ Huy trả lời cho Mộng Thiên Trần rất dè dặt. Mộng Thiên Trần thuộc thành phần trung lập còn đang xem xét, nếu chê thẳng mặt Diệp Thu, có khi sẽ đạt kết quả trái ngược. Ngay cả một thằng ngu cũng thấy được công lao và thành tích của Diệp Thu mang về cho Gia Thế, chém gió là tạch ngay. Mà thời điểm này càng không thích hợp. Trong mắt Trần Dạ Huy, Mộng Thiên Trần không phải fan cuồng mất lý trí, thành thử hắn bèn bảo Mộng Thiên Trần tự mình cân nhắc, lấy lợi ích công hội làm đầu.

Lấy lợi ích công hội làm đầu.

Trong suy nghĩ của Mộng Thiên Trần, chỉ thị của Quân Mạc Tiếu không phù hợp với lợi ích thực tế.

Mộng Thiên Trần vẫn giữ im lặng, ngoại trừ mấy em thiếu kiềm chế cong mông chạy lúc đầu của Gia Vương Triều, không một ai hành động gì nữa. Mà mấy em phát hiện mình lạc đàn cũng vội rút quân về. Từ đó chứng tỏ tính kỉ luật của một công hội dưới trướng câu lạc bộ, các công hội mà người chơi lập giải trí không thể đạt đến trình độ này.

Trong đoàn đội này của Gia Vương Triều không hề có người ủng hộ Diệp Thu ư?

Dựa theo mấy tên bỏ chạy lúc ban đầu, người ủng hộ tất nhiên là có. Nhưng khi chính miệng Diệp Thu nói ra “Bố mày là Diệp Thu”, vài fan lại dao động.

Cũng như Trần Quả suýt nữa té khỏi ghế, biện pháp hiện tại của Diệp Tu không hề phù hợp với hình tượng đại thần trong lòng nhiều người, thế nên cả bọn do dự. Mà mấy tên ban đầu thấy mọi người đứng im thì cũng dần dao động..

“Sao chết đứng hết rồi?” Diệp Tu vừa nói, Quân Mạc Tiếu đã bước tới, trông cứ như muốn nhập hội với đội Gia Vương Triều.

“Hở…” Mộng Thiên Trần định nói gì, chợt thấy Quân Mạc Tiếu đang đi tới đột nhiên dừng lại.

Mộng Thiên Trần thoáng sững sờ, rồi chợt nghe tiếng chửi gần đấy, quay đầu nhìn, bóng dáng của Quân Mạc Tiếu đã xông vào chính giữa nhóm Trung Thảo Đường.

Thuật Phân Thân.

Cần lời giải thích?

Mộng Thiên Trần còn đang ngỡ ngàng, kết quả nhìn thấy kẻ dẫn đội của Trung Thảo Đường – Ngải Thực đã bay lên không, mà đây không phải theo ý Ngải Thực, là do Quân Mạc Tiếu dùng Thuật Phân Thân lao tới bên cạnh làm ra.

Còn làm thế nào, Mộng Thiên Trần không biết, tất cả xảy ra trong nháy mắt góc nhìn của gã chưa kịp dời sang. Khi gã xoay xong, gã đã nhìn thấy Ngải Thực bay xa, cùng với người chơi Trung Thảo Đường vừa chửi bậy vừa bao vây Quân Mạc Tiếu.

“Bắt nó!”

Đi đôi với tiếng hét này, thân mình Ngải Thực rơi xuống đất, nơi đây rõ ràng thuộc trận địa của Lam Khê Các.

Thự Quang Toàn Băng lúc đầu sững sờ, tới khi nghe thấy Diệp Tu hét lên “Bắt nó”, hắn cũng giật mình hét to “Bắt nó”, đám người chơi của Lam Khê Các lập tức vây quanh Ngải Thực như sói đói.

Dù Ngải Thực có là một cao thủ trình độ cao, cũng không thể địch nổi đàn sói hung tợn này. Tay thao tác Chịu Thân đáp đất hoàn mỹ, nhưng lòng đã như tro tàn.

Quá sơ suất.

Lúc thấy Mộng Thiên Trần cho tên Quân Mạc Tiếu tự xưng Diệp Thu kia ăn bơ, gã đang định chế nhạo vài ba câu, ai ngờ tên kia lại ra tay đánh lén…..

Đối mặt với bầy sói, máu của Ngải Thực xuống hơn nửa cây, hắn biết mình chết chắc, chỉ có thể ôm thù xoay góc nhìn, hy vọng nhìn thấy Quân Mạc Tiếu bị bao vây như mình.

Kết quả, gã thất vọng…

Hành động của Diệp Tu cũng không phải đột nhiên nghĩ ra, mọi thứ đã được tính sẵn. Trước khi oánh bay Ngải Thực đã tính hết đường lui, Ngải Thực quay đầu, chỉ nhìn thấy Quân Mạc Tiếu đã chạy đến phía sau gã.

“Đỉnh!” Thự Quang Toàn Băng khen ngợi, bảo thuộc hạ xông lên từ hai bên Quân Mạc Tiếu như thú triệu hồi, cùng người của Lam Khê Các ngăn đón người Trung Thảo Đường đang đuổi tới.

“Bắt giặc phải bắt vua trước.” Thự Quang Toàn Băng tươi cười nhìn Ngải Thực hy sinh. Trung Thảo Đường chỉ còn nhân số mỏng manh, tuy vẫn ngang sức Lam Khê Các, nhưng việc mất người chỉ huy là điểm yếu trí mạng trong cuộc chiến đoàn đội.

“Nói chuẩn đấy.”

Thự Quang Toàn Băng nghe thấy Quân Mạc Tiếu đáp lại, sau đó, tự nhiên hắn cũng bay lên.

Thế đéo nào?

Thự Quang Toàn Băng ngỡ ngàng.

“Mình nhấn nút nhảy ư?” Thự Quang Toàn Băng còn cúi đầu nhìn bàn phím, tay trái của hắn cách nút nhảy khá xa.

Rồi hắn nghe thấy tiếng la hoảng sợ. Âm thanh này nghe sao thân quen, hình như vừa nãy hắn cũng nghe thấy đội Trung Thảo Đường gào lên như thế.

“Bắt nó.”

Sau đó hắn nghe thấy một tiếng hô y chang.

Thự Quang Toàn Băng rơi xuống mặt đất, hắn thậm chí quên sử dụng Chịu Thân, sau khi nâng góc nhìn, hắn nhìn thấy một đám treo tên “Công hội Gia Vương Triều ” trên đỉnh đầu….

Thự Quang Toàn Băng thoáng chốc hiểu ngay, hắn định giãy dụa xoay góc nhìn như Ngải Thực, nhưng hoàn toàn vô vọng. Trong trường hợp này, một pháp sư áo vải luôn chết nhanh hơn bất kỳ nghề nào khác.

Số đoàn đội như rắn mất đầu nháy mắt biến thành hai.

Người của công hội Gia Vương Triều cũng nhanh chóng ngộ ra.

“Giết” Tất cả mọi người đồng thanh hô lên.

Nhưng mà giết cái gì? Kết luận của họ là chính xác ư?

Trần Quả há hốc mồm, nhìn về phía Diệp Tu. Trên mặt Diệp Tu, vẻ bình tĩnh ấy mãi không thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play