“Các cậu… Các cậu đã lên kế hoạch hết rồi phải không?” Hiện tại, Trần Quả xem như hiểu rõ mọi chuyện. Hơn nữa, cô còn hiểu cả những điều then chốt bên trong mà không cần Diệp Tu giải thích.

Quân Mạc Tiếu gia nhập công hội Nghĩa Trảm là sự thật, thế nhưng, Nghĩa Trảm chưa từng công nhận chuyện gia nhập chiến đội, tất cả chỉ là mọi người tự biên tự diễn.

Nay chiến đội Nghĩa Trảm còn thẳng thắn làm sáng tỏ sự việc, không nhắc Quân Mạc Tiếu mà nói đến Diệp Thu, đây là chỗ xảo diệu nhất. Cứ vòng vo một hồi, người không biết sự thật chắc chắn sẽ mơ hồ, sợ còn theo bản năng mà cho rằng: Quân Mạc Tiếu vốn không phải Diệp Thu.

“Gần gần như thế, thực ra chủ yếu vẫn do đám Trảm Lâu Lan tuyên truyền, tui chỉ hùa theo chút thôi.” Diệp Tu nói.

“Làm gì có diễn viên phụ nào như cậu? Cậu còn bị chú ý gấp mấy lần chiến đội nhà người ta” Trần Quả nói.

“Mượn người, là mượn người lăng xê đó. Sự chú ý của mọi người cứ thế vòng qua vòng lạithôi.” Diệp Tu đang nói, tiếng QQ chợt vang lên, là Trảm Lâu Lan nhìn thấy hắn không chơi game nên tìm QQ nói chuyện.

“Ở đây!” Diệp Tu trả lời: “Họp báo thế nào rồi?”

“Ha ha ha, quá đặc sắc. Tụi phóng viên vừa nghe tụi tui muốn mở họp báo thì nhanh nhẹn vô cùng, thời điểm phỏng vấn tự do sáng nay còn chuẩn bị sẵn mấy câu hỏi về ông. Lúc người đại diện nghiêm túc nói Diệp Thu không hề gia nhập chiến đội Nghĩa Trảm, vẻ mặt của chúng đặc sắc lắm luôn.” Trảm lâu Lan vừa nói vừa gửi sang mấy tấm screenshots, tất cả đều là đám phóng viên trợn mắt há mồm tại chỗ.

“Đặc sắc thật.” Diệp Tu tán thưởng.

“Ha ha ha.” Trảm Lâu Lan tất nhiên vui vẻ không ngớt. Trong kế hoạch của hai bên, trọng điểm diễn kịch chính là chỗ này. Các câu hỏi tự do không còn gì để hỏi, các phóng viên tất nhiên sẽ rất quan tâm vấn đề kia. Sau khi lễ phép hỏi vài câu liên quan tới chiến đội Nghĩa Trảm, lập tức gấp gáp hỏi thăm.

Người đại diện hiển nhiên lại nghiêm túc thanh minh một lần, mà đối mặt với những câu hỏi về thân phận Quân Mạc Tiếu, gã đều đáp trả bằng “Vũ khí bí mật, không thể tiết lộ”.

“Sao Trảm Lâu Lan chịu phối hợp với cậu như thế?” Trần Quả hơi khó hiểu.

“Tui giúp tụi nó lăng xê thì có gì mà không chịu phối hợp?” Diệp Tu nói.

“Nhưng nếu lợi dụng thân phận Diệp Thu, gã có thể hấp dẫn được nhiều sự chú ý hơn, chẳng phải có thêm nhiều người ủng hộ hơn ư?” Trần Quả nói cũng có lý. Sau việc rải tin trước đấy, trên mạng phần lớn là mắng chửi Diệp Thu, nhưng những người tiếp tục bảo vệvẫn không ít. Thành phần này chính là fan trung thành, ủng hộ mọi thứ của thần tượng vô điều kiện.

“Nhưng tui có nhập hội với họ thật đâu, đây là sự thật, sớm muộn cũng bị vạch trần thôi.” Diệp Tu nói.

“Nhưng cậu làm vậy có khác gì cố ý lừa người chứ. Quân Mạc Tiếu chính là cậu, chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ, giờ làm vậy cũng không chiếm được bao nhiêu thiện ý.” Trần Quả nói.

“Không giống nhau. Hiện tại chỉ là một trò lăng xê, tiếp theo còn rất nhiều cơ hội để chậm rãi hóa giải. Nếu nói thẳng rằng tui gia nhập chiến đội Nghĩa Trảm mới thật sự là lừa gạt, càng hút thù hận của đám người chơi hơn, không dễ hóa giải đâu. Trảm Lâu Lan muốn dừng chân lâu dài trong Liên minh cho nên không muốn mang vết nhơ này trên người.” Diệp Tu nói.

“Ồ…” Trần Quả nghe nửa hiểu nửa không. Ngày hôm nay không chiến gì trong game, nhưng nhận liền mấy tin tức khiến tâm trạng phập phồng, kích thích hơn cả việc chiến đấu. Bây giờ Trần Quả vô cùng tin rằng, cạnh tranh trong giới chuyên nghiệp không phải chỉ đơn giản là điều khiển nhân vật chiến đấu.

“Hôm nay còn chơi game không?” Trần Quả hỏi.

“Bây giờ chắc không được, trước cứ xem tình hình mấy bản tin này thế nào đã.” Diệp Tu nói. Từ sau Tết Âm lịch, lịch làm việc và nghỉ ngơi của Diệp Tu dần chuyển biến như người bình thường. Trước kia thâu đêm là bởi vì hắn phải trực ca đêm, hiện tại chơi game lúc nào cũng được, chơi ngày hay chơi đêm không ảnh hưởng gì đến hắn. Dưới chiêu sư tử hống thường xuyên của Trần Quả, hắn cố hết sức sống lành mạnh.

Tất nhiên tin tức mới tuyên bố này lại gây sóng gió.

Thật ra, suy nghĩ trong đầu tất cả người chơi không khác Trần Quả mấy. Ngày hôm nay, họ chỉ nhìn những tin kích thích này lần lượt truyền ra cũng đủ làm trái tim không chịu nổi.

Vừa mới chắc chắn Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, kết quả chiến đội Nghĩa Trảm lại xác định họ không lôi kéo được Diệp Thu.

Như suy nghĩ của Trần Quả, đám người chơi lập tức cảm thấy Quân Mạc Tiếu quả thực không phải Diệp Thu.

Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu, thế thì họ khỏi phải bàn về Diệp Thu nữa. Cuối cùng, Quân Mạc Tiếu lại trở thành người đàn ông thần bí, hắn rốt cuộc là ai? Tất cả mọi người lại bắt đầu phỏng đoán. Quân Mạc Tiếu từng đánh bại Hoàng Thiếu Thiên, được các đại thần giới chuyên nghiệp tán thành, nhất trí cho rằng chỉ có Diệp Thu mới có trình độ này. Nhưng hắn vẫn không phải Diệp Thu. Giới chuyên nghiệp nhiều đại thần vây xem như vậy, thế mà tên này chỉ là một người mới vào giới chuyên nghiệp, một thế ngoại cao nhân trước giờ luôn tự mình bế quan tu luyện thật ư?

Mặt khác, tất cả các câu lạc bộ xem tin tức vào buổi tối cũng trợn mắt há mồm.

Dăm ba câu lạc bộ cũng giống người chơi, lập tức cho rằng Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu, tức thì vô cùng ảo não. Hắn đã không phải Diệp Thu, sao họ lại không lôi kéo chứ. Cái tin Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu rốt cuộc bắt nguồn từ đâu? Chẳng lẽ đám tuyển thủ chuyên nghiệp nhà mình nhìn lầm hết rồi? Xét cho cùng, ai cũng không tận mắt nhìn thấy Diệp Thu điều khiển Quân Mạc Tiếu.

Nhưng trong đó cũng có vài người hoàn toàn khẳng định. Như Hoàng Thiếu Thiên, Lưu Hạo, Hàn Văn Thanh hay Vương Kiệt Hi, những người này từng trực tiếp đối mặt nói chuyện với Quân Mạc Tiếu trong game, chắc chắn 100% chuyện này. Nay xem tin tức buổi họp báo của chiến đội Nghĩa Trảm, ai nấy đều không thể hiểu nổi.

“Rõ ràng là nói dối, ổng liềuquá rồi đó.” Hoàng Thiếu Thiên trợn mắt há mồm, định lên QQ hỏi Diệp Tu.

Dụ Văn Châu chỉ lẳng lặng suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ đây không phải nói bừa đâu.”

“Sao có thể không phải? Quân Mạc Tiếu tất nhiên là Diệp Thu, từ từ… Đợi chút…” Hoàng Thiếu Thiên là người tỉ mỉ, nhìn người đại diện lên tiếng cũng ngay lập tức ngộ ra.

“Hiểu chưa? Người của Nghĩa Trảm chưatừng bảo Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu.” Dụ Văn Châu nói.

“Đúng thế!” Hoàng Thiếu Thiên hồi tưởng lại toàn bộ quá trình tuyên truyền của chiến đội Nghĩa Trảm, từ hồi mới bắt đầu tuyên bố Quân Mạc Tiếu gia nhập Nghĩa Trảm Thiên Hạ, họ chưa từng nhắc đến mối liên hệ giữa hai cái tên Quân Mạc Tiếu và Diệp Thu.

“Là một kế hoạch lăng xê quá tuyệt vời.” Dụ Văn Châu nói.

“Nếu là lăng xê, chẳng phải tiết lộ thân phận Diệp Thu sẽ tốt hơn sao?” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Không thấy người ta trịnh trọng thanh minh sao? Diệp Thu không hề gia nhập Nghĩa Trảm.” Dụ Văn Châu nói.

“Ây...”

“Chiến đội với công hội trong game là hai việc hoàn toàn khác nhau.” Dụ Văn Châu nói.

“Quả nhiên giảo hoạt.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Trừ những người tin chắc Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu như chúng ta, bằng không, e rằng chả mấy ai có thể xem thấu ẩn ý trong đấy” Dụ Văn Châu nói.

“Nhưng chúng ta cũng không kiếm ra chứng cứ thuyết phục.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Chúng ta không cần phải kiếm.” Dụ Văn Châu nói: “Người khó chịu nhất bây giờ là Gia Thế mới đúng, mệt cho chúng còn nghiêm túc thanh minh thanh nga cả buổi chiều.”

“Ha ha ha, chúng chỉ khó chịu chút thôi, chả có tổn thất gì. Buổi họp báo chiều nay, chúng bảo dù biết Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, nhưng cũng phải có thái độ chuyên nghiệp, ý của thái độ chuyên nghiệp chả phải đang ám chỉ đối thủ cạnh tranh nên làm những gì cần làm sao? Nếu đối phương không còn là Diệp Thu, chúng có thể tùy ý hành động, cho dù ngày sau có sáng tỏ cũng chẳng sao, chúng không biết mà!” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Quan điểm trên cũng đúng, chẳng qua, mục đích của chúng là thông qua chuyện này để tạo dư luận xấu cho Diệp Thu, giờ lại bị tin này ngăn cản.” Dụ Văn Châu nói.

“Đáng thương thật, e rằng chúng cũng không có chứng cớ thuyết phục gì để vạch trần Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu cả.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đã đem cục diện của Gia Thế phân tích thỏa đáng. Ngờ đâu bên Gia Thế còn chưa phản ứng nhanh bằng hai người.

Những người đã xác định Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, sau khi nhìn thấy tin này thì vô cùng phẫn nộ với việc chiến đội Nghĩa Trảm và Diệp Thu dám giấu diếm sự thật, hoàn toàn quên mất những gì mình nói buổi chiều mới thực sự là đổi trắng thay đen.

Sau khi trắng trợn phê phán, vẫn là Vương Thăng có kinh nghiệm làm người tuyên truyền nhất, phát hiện ra sự ảo diệu của vấn đề giống hệt Dụ Văn Châu.

Cuối cùng, như phân tích của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, cả bọn đành bó tay, không một ai tìm ra cách chứng minh Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu.

Ngẫm nghĩ một hồi, đâu cần phải ở đây khăng khăng Quân Mạc Tiếu có phải Diệp Thu không, vạch trần âm mưu của đối phương cũng chả có lợi gì cho họ. Công hội Nghĩa Trảm đảo đi đảo lại, hấp dẫn sự chú ý rất cao, xác thực làm người khác đố kỵ. Nhưng nhảy ra phá ngang đúng lúc người ta đang lăng xê, có khi không còn phá đám nữa mà trở thành giúp đỡ người ta luôn.

Tuy làm vậy giúp Gia Thế thu hút được chút tẹo, nhưng Gia Thế đã là một nhà giàu mạnh uy tín lâu năm, nếu lăng xê cũng phải tìm thân phận ngang nhau. Đấu đá cùng chiến đội mới là tự hạ thấp thân phận, chiến đội mới còn có thể mượn Gia Thế mà nâng cao địa vị của mình. Nếu ngay cả chút chuyện cỏn con cũng không suy xét kỹ càng thì Gia Thế chẳng lăn lộn được trong Liên minh lâu như thế.

Sau cùng, Gia Thế chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Thấy diễn đàn lại bắt đầu sôi nổi suy đoán người đàn ông thần bí này rốt cuộc là ai, mà người biết sự thật như mình lại không thể mở miệng, đắng lòng biết bao.

“Không thể để chúng mượn cơ hội lăng xê được, đây có thể là một cái bẫy trong kế hoạch của chúng.” Vương Thăng ra chiều nghiêm trọng.

“Ừ, nhưng không thể để chúng tưởng mình là lũ ngốc được. Cậu nói lại với bên ngoài đi, nhấn mạnh một chút tuyên bố trước kia của chúng ta vẫn hữu hiệu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play