“Tiếc ghê chứ!” Thấy Huyễn Văn không thuộc tính mà Đường Nhu tung ra bị hụt, bên tuyển thủ chuyên nghiệp không ít người thở dài.

“Nếu vừa nãy không xài Long Nha mà dùng Thiên Tường Long Hiện, thì Đỗ Minh tiêu chắc rồi.”

“Không sai, cô nàng thao tác rất nhanh, nếu như dùng Thiên Tường Long Hiện, nhất định sẽ đánh trúng.”

“Thật đúng là người mới ha? Kỹ năng trên cấp 40 quyết không dùng, phục thật đấy…”

Ngôi Sao Cuối Tuần vốn như một kỳ nghỉ phép, hiếm hoi lắm đám tuyển thủ mới thảo luận nghiêm túc được vậy. Mặc dù thảo luận theo từng chiến đội, nhưng những lời nhận định đều giống đến bất ngờ. Ai cũng nhìn ra được Đường Nhu vì không dùng kỹ năng cấp cao, mới bỏ lỡ cơ hội khiến Đỗ Minh bị thương nặng vừa nãy.

Mà theo lời thảo luận của đám tuyển thủ chuyên nghiệp, tâm trạng khán giả cũng dần bị ảnh hưởng.

Từ lúc Rút Đao Trảm trúng mục tiêu, Thăng Long Trảm nối tiếp Lạc Phượng Trảm, họ cứ tưởng pháp sư chiến đấu của Đường Nhu sẽ bị bộ combo của Đỗ Minh đánh cho tàn mạng ngay và luôn, chẳng ai nghĩ tới Đường Nhu trong tình huống bị Lạc Phượng Trảm đánh trúng mà còn có thể hoàn thành thao tác Chịu Thân.

Phải biết rằng cách Lạc Phượng Trảm chém nhân vật rơi xuống đất như sao xẹt vậy, nhanh vô cùng, trong tình huống đấy mà Chịu Thân thành công, đó là chuyện không tưởng với đám người chơi thường.

Sau khi Chịu Thân thành công, cô lập tức phản kích, qua mấy lượt liên tiếp thì tuyển thủ chuyên nghiệp như Đỗ Minh lại rơi vào thế bị động, cảm xúc của khán giả thoáng cái kích động hẳn.

Hơn nữa người có thể nhìn ra Đường Nhu bỏ lỡ một cơ hội tốt không chỉ giới hạn trong giới chuyên nghiệp, dù sao cục diện ban nãy cũng không quá phức tạp, những game thủ có kinh nghiệm và khả năng quan sát vẫn có thể đoán được.

Có vài em nhìn không ra, nhưng thoáng chốc đã hiểu ngay. Bởi vì có bình luận viên… Bình luận viên chỉ rõ Đường Nhu đã bỏ lỡ một cơ hội tốt.

“Ai nha, sao không dùng Thiên Tường Long Hiện?” Trần Quả cũng là một game thủ lâu năm, vừa mới phát hiện tình hình, cô vô cùng tiếc nuối bảo.

“Thiên Tường Long Hiện… Có khi thao tác làm sao em ấy còn chẳng biết nữa là?” Diệp Tu nói.

“A… Chị quên mất.” Trần Quả chợt nhớ.

“Cậu nghĩ Tiểu Đường có cơ hội thắng không?” Trần Quả hỏi Diệp Tu.

“Chị đấy… Đừng coi thường tuyển thủ chuyên nghiệp quá.” Diệp Tu nói.

Lời vừa dứt, tình thế trận đấu đã đảo ngược.

Đường Nhu tấn công liên tục xong, chẳng những không làm được gì Đỗ Minh mà còn nhanh chóng bị Đỗ Minh chiếm lấy cơ hội, đoạt lại thế chủ động. Sau khi hắn ra liên tiếp vài kĩ năng kèm những chiêu công kích thường, Đường Nhu kinh nghiệm chưa đủ sập bẫy, trong tiếng thở dài đồng loạt của đám tuyển thủ chuyên nghiệp, cô bị dính đại chiêu “Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm” cấp 70 của kiếm khách Đỗ Minh.

Trong tiếng trúng kiếm không ngừng, toàn thân pháp sư chiến đấu của Đường Nhu tóe máu giữa không trung, màn hình trò chơi nhanh chóng nhảy ra chuỗi liên kích.

Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm chỉ dựa vào thao tác của người chơi để thực hiện toàn bộ liên kích, số liên kích càng cao, thương tổn lại càng lớn. Hiện nay kỷ lục cao nhất là mười ba kiếm, trong giới chuyên nghiệp đã có rất nhiều tuyển thủ kiếm khách đạt được số liên kích ấy, nhưng không ai đột phá lên được kiếm thứ mười bốn.

Muốn đạt được số liên kích cực hạn ấy, bạn phải tính toán đầy đủ khoảng cách và góc độ ra chiêu, mà từ kiếm thứ nhất đến kiếm thứ mười ba chỉ kéo dài mấy giây thôi.

Đỗ Minh đánh xong một bộ Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm, cuối cùng được 10 liên kích, chỉ bởi Đường Nhu phản ứng cực kỳ nhanh, rơi vào thế bí vẫn mạnh mẽ né tránh, dẫn đến chiêu Đỗ Minh phóng không đạt được góc độ và khoảng cách tốt nhất, miễn cưỡng hoàn thành 10 liên kích không tồi kia.

Một kiếm thu chiêu của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm gây nên công kích thổi bay rất mạnh. Một kích này cực then chốt, nếu không có nó, thời gian cứng người lúc thu chiêu cũng đủ để đối thủ đáp trả lại hết những thương tổn bị ăn lúc nãy.

Tuyển thủ chuyên nghiệp như Đỗ Minh sẽ không mắc lỗi ở chiêu mấu chốt nhất, sau khi bổ đến một kiếm, pháp sư chiến đấu Đường Nhu lập tức bay ra ngoài.

Đường Nhu đương nhiên thực hiện thao tác Chịu Thân thuận lợi. Bấy giờ thanh máu của đối phương hầu như không xê dịch, mà pháp sư chiến đấu của cô lại mất 1/5.

Giờ Đường Nhu không còn như lúc đầu nữa, sự chênh lệch giữa hai bên chính cô cũng hiểu rõ. Đặc biệt là qua đại chiêu vừa rồi, cô hoàn toàn bị đối phương đùa giỡn trong tay, đối phương dường như biết rõ cô định làm gì, từng kích rồi từng kích đẩy cô vào hoàn cảnh này, sau đó khiến cô đang trong thế bí ăn trọn chiêu độc địa kia.

Nếu muốn vượt qua đối thủ, chí ít cũng phải biết chênh lệch ở đâu.

Lời của Diệp Tu, Đường Nhu vẫn nhớ, nhưng giờ đây, thấu hiểu rõ sự chênh lệch giữa cô và những tuyển thủ chuyên nghiệp làm cô hoang mang quá.

Kinh nghiệm là chỗ chênh lệch lớn nhất giữa hai bên.

Kinh nghiệm chiến đấu gần như non nớt của Đường Nhu chỉ là chuyện cỏn con trước mặt tuyển thủ chuyên nghiệp, một người đoán đại cũng mò ra ý đồ của cô, phá hư kế hoạch của cô, sau đó thì sao? Là lại có thể dễ dàng dẫn dụ cô mắc mưu.

“Đúng là một người mới toanh…”

Ngay lúc bản thân Đường Nhu ngẫm nghĩ vấn đề chênh lệch, tuyển thủ chuyên nghiệp lại bắt đầu nghị luận.

Đường Nhu là một người mới, khi gặp phải cao thủ chuyên nghiệp như Đỗ Minh rốt cuộc lộ rõ. Nếu lúc trước còn ôm chút hoài nghi, thì lúc này mọi người đã vững tin.

Nhưng niềm tin ấy càng khiến Đường Nhu có thêm giá trị.

Tiếp theo, người mới này sẽ ứng phó ra sao đây? Tất cả mọi người tràn đầy chờ mong.

Đường Nhu cử động.

Tuy rằng đã biết rõ sự chênh lệch, nhưng lúc Đỗ Minh xông lên, cô vẫn lao tới không chút do dự.

Long Nha

Đường Nhu lần này ra tay trước Đỗ Minh, pháp sư chiến đấu đâm Long Nha.

Thiên Kích!

Liên Chớp!

Viên Vũ Côn!

Lạc Hoa Chưởng!

Vẫn chỉ là những kỹ năng cấp thấp đáng thương, xen lẫn với những công kích thường, cứ thế mà nối tiếp nhau.

Đỗ Minh ung dung né tránh, chuẩn bị nhìn chuẩn sơ sót để phản kích.

Sơ sót xuất hiện.

Đòn tấn công của Đường Nhu chệch đối thủ hai ô, đâm vào khoảng không. Đỗ Minh bắt lấy cơ hội, rút kiếm

“PHẬP!”

Tiếng trúng chiêu.

Đỗ Minh kinh ngạc phát hiện, kẻ trúng chiêu không phải đối thủ, mà là chính hắn. Một mâu đâm hụt kia chẳng biết quay lại từ lúc nào, đột nhiên đâm trúng hắn.

Đây chỉ là một chiêu công kích thường, thương tổn không tính nặng, nhưng lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đỗ Minh.

Đường Nhu vẫn tiếp tục công kích, Đỗ Minh dần cảm thấy áp lực, hắn cảm giác rõ ràng rằng công kích của đối phương càng lúc càng nhanh.

“Cô ấy đang nâng tốc độ tay!” Đám tuyển thủ chuyên nghiệp tất nhiên phát hiện ra, bàn tán xôn xao. Bọn họ kinh ngạc phát hiện, hóa ra tốc độ tay từ nãy đến giờ của Đường Nhu chưa phải cực hạn, mà bấy giờ, tiết tấu công kích của cô càng lúc càng nhanh.

“Lại còn ẩn giấu thực lực nữa ta!” Có người cảm thán.

“Không… Đây không phải ẩn giấu thực lực…” Có người suy nghĩ chút mới nói.

“Công kích của cô nàng giờ nhanh thiệt… Nhưng không có trình tự quy tắc gì cả.” Nhiều cao thủ tinh tế phát hiện.

Tuyển thủ nào chưa nhận ra bèn nhìn thêm lần nữa, lập tức phát hiện điểm đó. Lúc này, Đường Nhu dường như công kích mà chả nghĩ gì, có gì dùng đấy, hết skill thì tấn công thường.

Đây quả là đấu pháp người mới trăm phần trăm, không suy nghĩ, không phán đoán, đối thủ ở đâu thì nhắm ngay đấy.

Loại đấu pháp yếu kém không có trình tự gì lại triệt để khống chế được Đỗ Minh.

Đó là vì tốc độ tay.

Chỉ với tốc độ tay, Đường Nhu đã đạt đến cấp bậc chuyên nghiệp, nhưng sự chính xác trong thao tác của cô khá kém, để đảm bảo chính xác, cô chỉ có thể thả chậm tốc độ tay. Thế nhưng hiện tại, cô không kiêng dè gì nữa, chỉ dốc hết khả năng của mình, thi triển mọi công kích nhanh nhất có thể.

“Tốc độ tay này… có thể đạt bao nhiêu?”

“Không đoán được… Nhiều thao tác vô dụng quá…”

Đám tuyển thủ chuyên nghiệp câm nín cả rồi. Tốc độ tay mà họ nói chính là những thao tác có hiệu quả. Nhưng Đường Nhu không hề để ý đến chúng, nhanh nhanh và nhanh, cô chỉ muốn tốc độ tay như vũ bão mà thôi, dù bao đòn công kích của cô đều hụt, dù bao bước di chuyển đều vượt lên trên. Sau cô lại bù đắp những sai lầm đấy, tới lui không biết uổng bao nhiêu thao tác. Song đấu pháp ấy cũng khiến Đỗ Minh chớp mắt không phát hiện được sơ sót.

Những cơ hội mà hắn bắt được luôn biến mất trong thoáng chốc.

“Thật lợi hại!” Trần Quả nhìn ngây người.

“Thật thông minh.” Diệp Tu chỉ cười.

“Là sao?”

“Em ấy biết chênh lệch ở đâu rồi, định dùng biện pháp đấy để tránh né.” Diệp Tu nói.

“Tức là?”

“Chiến đấu theo quy củ, em ấy sẽ vì thiếu kinh nghiệm mà không chiếm được thế chủ động. Nên em ấy chẳng thèm nghĩ nữa, chỉ sử dụng chiêu nào có thể công kích được, dùng tốc độ nhanh nhất mà đánh người. Bởi em ấy có tốc độ tay không bình thường, thành ra kiểu đánh bậy bạ của tay mơ này trông rất uy lực.” Diệp Tu cười.

“Nói như vậy Tiểu Đường có thể thắng?” Trần Quả vui mừng.

“E là vẫn không.” Diệp Tu thở dài.

“Vì sao?”

“Vì em ấy sẽ mỏi thôi… Thao tác như thế có thể duy trì bao lâu chứ?” Diệp Tu nói.

Phát hiện điểm này không chỉ mỗi Diệp Tu. Đám tuyển thủ cũng đang tập trung vào cuộc tranh tài, phân tích thảo luận tình thế. Đường Nhu bùng nổ tốc độ tay, làm bọn họ thấy được thực lực cực hạn của cô. Nhưng duy trì tốc độ tay như vậy khó ra sao, không ai hiểu rõ hơn đám tuyển thủ chuyên nghiệp.

Cứ không biết tiết chế mà nâng cao tốc độ tay, sau cùng chiến thắng thực sự rất mệt mình.

Đỗ Minh cũng giống đám tuyển thủ, hiểu được điểm này. Được xưng tụng là “Cuồng kiếm sĩ”, hắn lại bị áp chế bởi những chiêu lộn xộn như vậy, trong lòng buồn bực không thôi. Thế nhưng hắn chẳng thể làm gì. Hắn không đoán được ý đồ của đối phương, bởi đó là đánh bậy, hắn cũng không thể cướp chiêu từ tay đối thủ, bởi hắn buộc phải thừa nhận, chỉ so tốc độ tay, hắn kém xa cô khán giả nghiệp dư này.

“Ma mới này quả thật có tài, nhưng cô nàng có thể cầm cự bao lâu đây?” Đỗ Minh nhìn thanh máu của mình, nghĩ thầm trong bụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play