Trần Quả vẫn không hiểu, dù Diệp Tu không ngại, nhưng tại sao đối phương lại cho hắn vào đội?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Trần Quả hỏi.
“Chắc tụi này định cho tôi vào đội rồi bày mưu hại tôi, sau thấy tôi chơi tốt quá, có thể trợ giúp, nên tha cho tôi.” Diệp Tu nói.
“Vậy sao cậu còn cam tâm tình nguyện làm công cho chúng hả, cậu có tương lai hay không hả?” Trần Quả cảm thấy giận thay cho Diệp Tu.
“Có gì đâu, cũng được mà.” Diệp Tu vừa nói, trên màn hình trường mâu vung lên, đẩy ngã Nhền Nhện Vương đang bị vây công bởi năm người. Trần Quả thấy trên hệ thống xuất hiện một loạt tin y chang nhau, đồng đội Điền Thất, Nguyệt Trung Miên, Mộ Vân Thâm và Thiển Sinh Ly đồng thời lựa chọn bỏ qua trang bị rớt ra từ Nhền Nhện Vương.
“Đây là ý gì?” Trần Quả kinh ngạc.
“Tôi giúp người ta nhiều nên người ta để tôi nhặt đồ trước, aish, thật không thể chối từ mà!” Diệp Tu vừa nói, vừa quyết đoán chọn bỏ qua. Được ưu tiên chọn, hắn đã sớm nhặt về một món đồ lam rồi, nhưng những người này vẫn muốn hắn xem qua lần nữa.
Trần Quả trợn mắt há mồm, khi nãy còn cảm thấy người như Diệp Tu thật khiêm tốn, thằng này không phải đi làm công mà đến làm sếp người ta đúng không? Đánh xong BOSS được ưu tiên chọn trước, chắc chắn chỉ có thành viên cốt lõi của đội ngũ mới có tư cách. Mà điều kiện trước tiên phải là trong đội chỉ toàn người quen, mọi người đều biết nhau, mới có thể nhường ưu tiên cho người có công nhất. Thế còn cái đám mình đang nhìn? Trước khi đi ngủ Diệp Tu còn là kẻ thù bị họ tính kế, sao vừa tỉnh dậy thì cả bọn bị thu thành đàn em luôn rồi?
“Cậu nói chị nghe xem rút cuộc xảy ra chuyện gì?” Lần này Trần Quả không chịu bỏ qua, không hỏi ra được kết quả thì quyết không tha.
“Thì tôi giúp họ nhiều thôi mà!”Diệp Tu nói.
“Nhiều bao nhiêu?”
“Dẫn họ đi hoàn thành giết lần đầu của phó bản Huyệt Động Nhền Nhện và Lãnh Chúa Nhền Nhện.” Diệp Tu nói.
“Cậu đêm qua giết lần đầu ba lần à?” Trần Quả kinh ngạc, Trục Yên Hà của cô chơi cũng đã năm năm, chẳng giết đầu được lần nào. Người này chơi suốt đêm thêm một buổi sáng, chưa tới 12 tiếng, đã được ba lần.Sự đối lập này mới chướng mắt làm sao.
“Gặp hên.” Diệp Tu nói, vươn vai đứng lên. Trên màn hình cả đội ngũ đều đã rời khỏi phó bản, tai nghe còn lờ mờ truyền tới âm thanh tạm biệt. Diệp Tu lấy tai nghe trong tay Trần Quả đưa đến bên miệng gào to tạm biệt, lập tức rời khỏi trò chơi.
“Mệt quá, tôi đi ngủ đây.” Diệp Tu nói.
“Có muốn ăn gì rồi đi ngủ không?” Trần Quả vừa hỏi vừa nhìn Diệp Tu, thành thật mà nói trên mặt Diệp Tu cô không nhìn thấy chữ “mệt” nào. Người này chơi suốt đêm cộng thêm một buổi sáng, thoạt nhìn có chút uể oải, nhưng vấn đề là ngày hôm qua lần đầu gặp mặt, người này trưng ra bộ dạng chán chường thiếu tinh thần, thật nhìn không ra không ngủ lâu như vậy có tổn hại gì đến hắn nữa.
“Không cần, ngủ dậy sẽ ăn sau!” Diệp Tu tắt máy tính đáp lại một tiếng sau đó bỏ chạy. Hôm qua Trần Quả đã đưa hắn chìa khóa của căn phòng nọ, mở cửa phòng chứa đồ nhỏ bé đáng thương của mình, trùm đầu thì ngủ ngay. Mà cũng phải nói, căn phòng này rất thích hợp để ngủ ngày, vừa đóng cửa là phải nương nhờ ánh sáng từ ô cửa sổ nhỏ trên kia, vốn chẳng hề có sự quấy rầy của ánh sáng.
Sau khi Diệp Tu ngã xuống thì nhanh chóng ngủ say. Giấc ngủ này thật sâu, lúc tỉnh dậy trời đã rất tối. Rất khó tưởng được một người vừa trải qua chuyện lên voi xuống chó vậy mà có thể ngủ đến không biết trời đất như thế. Từ trên giường ngồi dậy, Diệp Tu cũng không bật đèn, lần mò đốt điếu thuốc, sau khi lẳng lặng hút xong, đứng dậy rời phòng.
Hai căn phòng ngủ khác đều đang khóa, Diệp Tu biết hai phòng này một là của Trần Quả, một là của cô gái tên Đường Nhu, nghe nói là nhân viên làm lâu nhất tại tiệm net Hưng Hân này, ở đây gần hai năm, nhưng do nghỉ phép nên mấy ngày nay không có mặt. Còn những nhân viên cần chỗ ở khác của tiệm đều đang sống trong một khu nhà gần đây, Trần Quả có thuê một gian phòng dành riêng cho nhân viên tại đấy.Diệp Tu hiện tại là dự khuyết, Trần Quả bảo rằng một khi có người không làm nữa, hắn sẽ có cơ hội giành được một chỗ nằm.
Đi tới phòng vệ sinh, Diệp Tu nhìn thấy có một tờ giấy dán trên gương, nhàm chán liếc mắt nhìn, mới hay giấy dán nọ là dành cho hắn, Trần Quả đã chuẩn bị cho hắn dụng cụ vệ sinh để trên bồn rửa mặt.
Diệp Tu xé tấm giấy dán xuống, có chút ngỡ ngàng. Chủ yếu là không nghĩ chị chủ sẽ tỉ mỉ như vậy, về phần cảm động này nọ, chút việc nhỏ này thật sự chưa đến mức ấy, nói cảm ơn là được.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Diệp Tu nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ, chưa ăn cả ngày phải kiếm gì lót bụng thôi. Từ phòng đi vào tiệm net, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ. Tuy tầng hai thu phí có cao hơn khu bình thường, nhưng lúc này im ắng quá mức rồi. Diệp Tu khó hiểu đi xuống dưới lầu, thế nhưng càng đi càng tối, tầng một của tiệm cũng không bật đèn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Tu khó hiểu nhìn đông ngó tây, phát hiện đèn tầng một tuy không mở, nhưng lại có không ít người, thậm chí có không ít người chen ở lối đi. Trên vách tường phía nam, treo một tấm màn chiếu 200inch trên cao, trên đấy đang chiếu ảnh, âm thanh vang vọng khắp tiệm net. Ai nấy đều cực kỳ im lặng, những người ngồi trước ghế máy tính hoặc đứng trên lối đi, dường như đã quên mất vào tiệm net để làm gì, chỉ xem nơi này thành rạp chiếu phim, lẳng lặng chăm chú nhìn màn hình. Diệp Tu nhanh chóng nghe được âm thanh phát ra từ TV, hai cái tên mà hắn quen thuộc đang xuất hiện trên đó.
Diệp Thu, Nhất Diệp Chi Thu.
Được chiếu trên đấy, rõ ràng là hình ảnh về kiếp sống chức nghiệp của hắn trong Vinh Quang, thuyết minh dùng lời lẽ tâm trạng hết mức có thể để miêu tả những thành tựu và vinh dự hắn từng đạt được.
Ba lần giành Quán quân Liên minh, ba lần lấy được danh hiệu Tuyển thủ có giá trị nhất liên minh, hai lần đoạt giải Ngôi Sao Công Kích, một lần Một Kích Tất Sát.
Dù là tổ đội hay cá nhân, Diệp Thu đều ở đỉnh cao trong Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang, là mục tiêu của tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp trong Vinh Quang.
“Giờ thì, chúng ta hãy cùng nhớ lại những hình ảnh đặc sắc của Đấu thần Nhất Diệp Chi Thu dưới thao tác của Diệp Thu.” Giọng nói trầm thấp xót xa của tiếng thuyết minh vừa dứt, trên màn ảnh xuất hiện Đấu thần Nhất Diệp Chi Thu đánh đâu thắng đó. Đây là những hình ảnh bất luận lúc nào cũng có thể khiến tất cả mọi người phấn khích. Vậy mà giờ đây, tất cả mọi người trong tiệm net đều im lặng, không tiếng khen ngợi, không lời hoan hô, mọi người trầm mặc nhìn những hình ảnh này lướt qua, bọn họ biết, mọi thứ, từ giữa trưa hôm nay đã trở thành quá khứ.
Giữa trưa hôm nay, câu lạc bộ Gia Thế mời họp báo tuyên bố tin tức, tuyên bố đội trưởng Diệp Thu quyết định giải nghệ.
Cao thủ thần bí này, ngay cả họp báo tuyên bố mình giải nghệ cũng không tham gia, mọi người chỉ nhìn thấy quản lí Gia Thế đưa ra chứng minh giải nghệ có chữ ký của Diệp Thu. Tiếp đấy quản lí Gia Thế thông báo, sau khi Diệp Thu giải nghệ đã từ chối nhận những chức vụ khác do câu lạc bộ đề nghị, hiện tại đã một mình rời khỏi câu lạc bộ Gia Thế.
Hình ảnh không ngừng chuyển động. Chiến đấu, giết chóc, kỉ lục, người thuyết mình đúng lúc chen vài câu, dần nói đến những năm sa sút gần đây của Diệp Thu và Gia Thế. Một vài người xem trong tiệm net, dường như cũng bắt đầu nức nở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT