Toàn kênh thế giới thi nhau giễu nhân vật Vân Thính Đao của Thùy Dương Quấn Bờ, một bên hóng người này đáp trả. Cho nên khi hắn gửi một câu này đi, rất nhiều người nhìn thấy, sau đó tin spam thi nhau tuôn trào. Gì mà “Vân Thính Đao chuẩn men!”, “Vân Thính Đao đúng là đàn ông đích thực!”, “Vân Thính Đao có chết cũng không lùi bước!”, giọng điệu rõ mỉa mai. Một tên kiêu chảnh như vậy, đi đến đâu cũng không khiến ai ưa được.
Nhưng tên kiêu chảnh kia chưa chắc không biết chuyện này, hắn vốn cũng chẳng cần ai thích sự quá quắt của mình, cảm giác đứng ở nơi cao giẫm lên đầu thiên hạ thích hơn nhiều.
Nhưng loại người này, đương lúc oai phong bị đạp thẳng một phát rớt đất, đúng là không còn gì đau khổ hơn nữa. Thùy Dương Quấn Bờ ẵm cái kỷ lục nghênh ngang khắp nơi, tuy người người chửi bới, nhưng không có khả năng phá kỷ lục của hắn, đây là hạnh phúc của việc hống hách. Nhưng Quân Mạc Tiếu lại làm được điều đó, giẫm nát hắn dưới chân, hắn căm hận bao nhiêu cũng không đủ.
Bây giờ lại thách thức Quân Mạc Tiếu, Thùy Dương Quấn Bờ làm vậy vì muốn giữ vững vẻ ta đây của mình. Kỷ lục kia hắn đã bó tay, chỉ có thể dùng cách solo để chứng minh hắn không phải chỉ biết giả vờ, mà là thực sự có thực lực, đây chính là đỉnh cao của hống hách.
Trong vô số lời móc mỉa, Thùy Dương Quấn Bờ chờ mong Quân Mạc Tiếu trả lời.
Hắn rất nhanh đã nhận được đáp án, Quân Mạc Tiếu bấy giờ gửi đi một tin: “Tối mai, lấy acc chính solo.”
“Được, hi vọng tới lúc đó mày không quay đầu bỏ chạy!” Thùy Dương Quấn Bờ lạnh lùng gõ xuống. Đợi một lúc lâu cũng không thấy ai đáp trả, thứ khiêu khích tẻ ngắt này cũng mong Diệp Tu để ý sao? Lúc này người ta đã tổ đội vào bản mất rồi. Mọi người vẫn hết mực tập trung, nhất là ở BOSS cuối, phối hợp với Quân Mạc Tiếu càng thêm nhuần nhuyễn. Qua lượt này, kỷ lục lại phá thêm lần nữa.
22 phút 29 giây 57’.
Kỷ lục chỉ hơn 6 giây, không nhiều, nhưng vượt qua cực hạn thì đây cũng không phải chuyện dễ, xem như là một kết quả cực tốt.
Thế giới lại tiếp tục dậy sóng, mọi người đùa nhau, cái tát tai này thì ra là hai lần liên kích.
Cùng lúc, ba lượt phó bản đã hết, bốn người Quân Mạc Tiếu cũng lên cấp 31. Tô Mộc Tranh out trước, Kiều Nhất Phàm cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, vốn không rảnh thâu đêm, nhưng sau ba lượt phó bản cùng Diệp Tu, trong lòng vẫn kích động không thôi. Đánh xong ba lượt phó bản cũng chưa chịu ngủ, tiếp tục theo ba người khác đi phó bản Khe Núi Nhất Tuyến.
Phía Lam Khê Các, bọn Xuân Dịch Lão nghe tin Lam Hà báo cáo vội chạy về khu 10 nhìn kỷ lục mới trên bảng xếp hạng, chỉ biết đường câm họng. Chưa kịp bình tĩnh lại, thì gặp phải lần liên kích tiếp theo của đối phương.
Lần đầu, còn có thể đổ lỗi cho định mệnh.
Nhưng liên tiếp hai lần, chính là thực lực chân chính rồi.
Kỷ lục bị phá, dù Xuân Dịch Lão đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn từ góc độ lợi ích của công hội, đây quả là một kết quả tồi tệ cực kỳ. Mà kết quả bất đắc dĩ ấy lại không thể không liều, nếu không gã biết ăn nói thế nào với đám người nhà mình. Đại chiến kỷ lục ở khu 10 đang là chủ đề buôn chuyện trong tổng bộ công hội ở Thần Chi Lĩnh Vực đấy. Muốn thực hiện chính sách thỏa hiệp, gã cũng phải khiến tất cả mọi người cùng cảm thấy không còn đường lui nào, nhất là với nhóm người Thùy Dương Quấn Bờ.
Để Lam Khê Các có thể ổn định phát triển, cuộc tranh đấu này đã hi sinh một phần lợi ích ở khu 10. Như hiện tại, hình tượng còn chưa kéo về, lại thêm một đợt phong ba, trở thành trò hề cho khu 10. Hình tượng gì đấy đành phải ngày sau tính tiếp. Vì vậy nói không ngoa, từ đây có lẽ sự phát triển của Lam Khê Các đã chậm hẳn một nhịp so với các công hội khác.
Nhưng, vẫn còn một cơ hội lật ngược tình thế.
Thùy Dương Quấn Bờ khiêu chiến Quân Mạc Tiếu, chính là cơ hội này.
Dù Lam Hà không ủng hộ, cũng không quan tâm, nhưng vẫn phải thừa nhận nếu Thùy Dương Quấn Bờ thắng, đây nhất định sẽ là cú hích mạnh nhất kéo thể diện Lam Khê Các trở lại. Lần solo này nhận được chú ý rất cao, toàn thế giới đều đang bàn tán, không biết bao nhiêu người chờ tối mai để xem trò vui.
Hành động của Thùy Dương Quấn Bờ, nghĩ lại cũng không phải bị chập IC, đây là biện pháp cứu giúp thanh danh công hội tốt nhất bấy giờ. Chỉ là, hắn thắng nổi ư?
Lam Hà rất nghi ngờ, nhưng không nói gì, dẫu sao cậu vẫn phải đứng bên phe công hội nhà mình. Lúc này, việc cần làm là trông đợi vào chiến thắng của Thùy Dương Quấn Bờ, dù rằng khỏi nghĩ cũng biết gã này mà thắng, đuôi vốn vểnh cao tận trời sẽ thẳng ra ngoài vũ trụ luôn.
Tranh chấp kỷ lục lần này, Mưu Đồ Bá Đạo cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lam Khê Các đi đầu, việc này cả làng đều vui. Vậy nên cả bọn ung dung đứng ngoài vòng tranh đấu kỷ lục của Lưu Ly Chi Địa, dù bị xem là một công hội vô dụng suốt hai ngày cũng chả sao, đây muốn xem thử Quân Mạc Tiếu sẽ có thái độ gì, phản ứng làm sao.
Kết quả, tất cả đều nhìn thấy, người ta trốn đi giết BOSS dã ngoại 36 cấp xong, thong dong quay về đạp hai đạp lên kỷ lục của Lam Khê Các.
Lão đại Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo đích thân tới khu 10, cũng như Lam Khê Các, tự tổ một đội mạnh nhất, nhưng khi thấy mọi chuyện trở thành thế này, đành buông tay kế hoạch ban đầu.
Kỷ lục cực hạn?
Dường như khái niệm này có tận hai loại khác nhau, một với người chơi bình thường bọn họ, mà với đội ngũ của Quân Mạc Tiếu lại là một loại khác. Tưởng Du sâu sắc quan ngại, Quân Mạc Tiếu có phải cày cùng một phó bản với họ hay không. Kỷ lục cực hạn trong mắt họ, thời gian người ta kéo xa tính bằng phút kìa. Kỷ lục yếu ớt thế này mà dám xưng là cực hạn?
“Làm sao đây? Phải tìm Quân Mạc Tiếu sao?” Dạ Độ Hàn Đàm không vui, công hội khu 10 mà mình cầm đầu sao lại dây phải một kẻ phiền phức như vậy.
“Từ từ... Đám kia còn mấy cấp nữa mới lên đến 33. Lam Khê Các bị đưa ra đầu sóng, chúng ta vẫn chưa bị nhiều người chú ý. Anh nghĩ, cần tìm cách xử lý chuyện này. Không thể cứ bị động trước Quân Mạc Tiếu mãi. Nhất định phải tìm cơ hội chứng minh chúng ta có khả năng thoát khỏi khống chế của hắn, dù một lần cũng tốt. Sau đó có trao đổi hay mua bán gì với nhau, vị thế sẽ bớt chênh hơn nhiều.” Tưởng Du nói.
“Làm sao chứng minh?” Dạ Độ Hàn Đàm nghi hoặc, cao thủ của bên đây không đủ, Lam Khê Các chính là vết xe đổ trước mặt.
“Có lẽ anh sẽ hỏi bên chiến đội.” Tưởng Du nói.
“Có cần tới mức đó không...” Dạ Độ Hàn Đàm toát mồ hôi hột, biết rõ “chiến đội” chính là chỉ chiến đội Bá Đồ. Nhưng giành quán quân mới là mục đích chính của chiến đội, bây giờ lại bảo người ta đến khu 10 khai hoang mà phá kỷ lục giúp? Theo tính tình của đội trưởng Hàn Văn Thanh, Dạ Độ Hàn Đàm cảm thấy căn bản chính là muốn ăn chửi rồi! Suy nghĩ này của Tưởng Du hơi bị can đảm quá mức.
“Ừm... Anh nghĩ...” Rõ ràng Tưởng Du vẫn còn đang rất do dự.
Ngoài hai nhà này, công hội khác quan sát Quân Mạc Tiếu giẫm hai lần liên tiếp lên kỷ lục cực hạn của Lam Khê Các, trong lòng cũng có suy tính. Cười trên nỗi đau của người ta xong, lại bắt đầu nghĩ về phần mình. Chuyện này quả thật làm người ta đau đầu không dứt.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Sau khi Thùy Dương Quấn Bờ khiêu chiến xong, out khỏi khu 10, ban đêm lại log acc chính vào, liều mạng lao vào đấu trường tìm những tên có tỷ lệ thắng cao để PK, cần cù luyện tập một đêm.
Nháy mắt đã đến buổi tối ngày mai, Thùy Dương Quấn Bờ vào khu 10 tìm người. Hắn cảm thấy đêm qua ngủ không ngon, người mệt lả, đầu óc không cách nào thanh tĩnh nổi, vừa nhắm mắt là trong óc hiện lên đủ thứ kỹ năng chiến đấu. Cả khi khiên chiến Lam Kiều Xuân Tuyết, hắn cũng chưa từng gặp áp lực như vậy, lúc này, không cách nào bình tâm lại.
Trạng thái tâm lý quá kém, nhưng lại ngại không dám tìm người ta dời ngày khác. Dù đổi ngày, cũng chưa chắc ổn định tâm lý được. Đến khi ấy cũng bất an phập phồng, nhất định càng không xong.
Khu 10, Thùy Dương Quấn Bờ vừa tới, kêu gào Quân Mạc Tiếu trên kênh thế giới. Mọi người đột nhiên cảm thấy hứng khởi, cuối cùng giờ phút trông chờ đã đến.
“Ông tạo phòng đi.” Quân Mạc Tiếu gửi tin trả lời.
“Chế độ đẳng cấp.” Thùy Dương Quấn Bờ out acc ở khu 10, vào acc chính, đến đấu trường, tạo phòng, gọi Quân Mạc Tiếu.
Tiệm net Hưng Hân, Diệp Tu cũng out khu 10, chạy đi tìm Trần Quả. Bà chủ lớn họ Trần đang chơi Vinh Quang, ngồi ngay ngắn trước màn hình, rất có phong phạm cao thủ. Diệp Tu thở ra hai vòng khói, nhân vật của bà chủ Trần lắc lư, quay sang tức giận bảo, “Cậu quậy cmn gì đó!!”
“Chị ơi cho tôi mượn acc chút!” Diệp Tu nói.
“Làm gì?”
“PK với người ta.” Diệp Tu nói.
“Ai?”
“Tên gì nhỉ?” Diệp Tu vò đầu.
Trần Quả trợn mắt, nhưng vẫn để nhân vật trở về chủ thành.
“Đẳng cấp hay tự do?”
“Đẳng cấp.” Diệp Tu nói.
“Phòng mấy?”
“Không biết...”
“Vậy làm sao tìm?” Trần Quả hỏi.
“Hét lên hai tiếng, Quân Mạc Tiếu đã tới gì gì đó.” Diệp Tu nói.
Trần Quả nghe lời gửi tin, sau đó bị nguyên hàng spam dài dằng dặc làm hoảng hồn. Sau đó nhận được một lời mời, lại nhấn đồng ý.
Vào đấu trường, bản đồ dùng là bản đồ phổ biến thông dụng nhất, là lôi đài bốn mặt trống không. Đơn giản mà trực tiếp, bình thường mọi người đều ưa thích. Nhân vật của Trần Quả vừa vào liền không khỏi giật mình, hoàn toàn không ngờ có nhiều người vây xem như vậy.
“Mấy người muốn làm gì vậy?” Trần Quả vốn còn muốn nói để mình tới thử trước, nhưng trông thấy list danh sách vây xem đông như kiến cỏ, lập tức hiểu đây là chuyện quan trọng, không dám lộn xộn, đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Tu.
Đường Nhu ở trước quầy cũng ngóng cổ qua, “Bắt đầu chưa? Bắt đầu chưa?”
“Sắp.” Diệp Tu quay đầu đáp.
“Giúp em trông một xíu nhé.” Đường Nhu vội kéo một nhân viên khác đến giúp cô trông quầy, cũng chạy sang bên này.
“Như vậy nhìn không thấy đâu, mình đăng nhập acc khác vào xem.” Trần Quả kinh nghiệm phong phú, đi bật ngay một máy khác.“Đợi chút đó.” Không quên nhắc cả Diệp Tu, tuy không hiểu ất giáp gì, nhưng sự tò mò của Trần Quả đã bị hai đứa này khơi gợi rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT