Một đêm này, nhóm dự bị vị trí của câu lạc bộ Vi Thảo thật sự không nỡ ngủ.

Bọn họ không còn tập hợp đi tìm đám người Quân Mạc Tiếu gây phiền toái nữa. Tuy ai nấy đều lấy cớ “nhân vật cấp thấp kỹ năng không đủ, chưa kịp thích ứng”, nhưng trong lòng biết rõ không phải như vậy. Họ là tuyển thủ chuyên nghiệp đấy, chưa kịp thích ứng đã bị một đội người chơi trong game online làm cho “diệt đoàn” ư? Vậy thì tuyển thủ chuyên nghiệp cũng chả có giá trị gì rồi.

Ngày tiếp theo, nhóm dự bị và chủ lực của câu lạc bộ Vi Thảo lần lượt chạm mặt, chào hỏi ở phòng huấn luyện.

Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên phải tham gia huấn luyện theo tiêu chuẩn  chuyên nghiệp vào mỗi ngày. Tuy rằng không ít tuyển thủ lười biếng không thích tập huấn, nhưng ít ra ở Vi Thảo không có thành viên như vậy. Đội trưởng Vương Kiệt Hi chỉ cần trừng đôi mắt lớn nhỏ kia, một nửa đội viên ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Oa, cậu không ngủ à?” Kiều Nhất Phàm vừa nhìn thấy bạn thân Cao Anh Kiệt đã giật cả mình, hai cặp mắt của Cao Anh Kiệt đen thùi, giống y như gấu trúc.

“A…” Cao Anh Kiệt đáp lại bằng tiếng lơ mơ, cũng không làm sao đáp rõ được.

Kiều Nhất Phàm lại nhìn qua, Tiêu Vân, Chu Diệp Bách, Liễu Phi, nào có ai vẻ mặt tốt chứ? Được cái là tố chất tâm lý của mấy người kia cao hơn Cao Anh Kiệt cho nên không có quầng thâm khoa trương trên mắt thôi.

Vậy còn Kiều Nhất Phàm? Cậu ta lại không hề thấy áp lực, dù sao từ đó đến giờ chẳng ai chờ mong gì ở cậu cả.

Đúng chín giờ, Vương Kiệt Hi đúng giờ xuất hiện ở phòng huấn luyện. Huấn luyện chính thức của Vi Thảo diễn ra vào buổi sáng và buổi chiều. Chuyện như huấn luyện viên, hiện tại vẫn chưa phát triển ở Vinh Quang. Dù sao Vinh Quang cũng chỉ là một trò chơi xuất hiện được mười năm, giới chuyên nghiệp cũng mới phát triển được bảy năm, tất cả mọi người xem như đang bước vào giai đoạn mò mẫm. Trong cái giới này, đám đại thần như Vương Kiệt Hi đã đạt trình độ cao nhất rồi, bất kể là lý luận hay kỹ thuật. Vậy nên vốn sẽ chẳng có ai có đủ trình độ đến chỉ bảo bọn họ.

Vì thế những câu lạc bộ như Vi Thảo, sẽ không phải là một đội phụ thuộc huấn luyện viên, mà là một đội nhờ cố vấn. Việc làm cực kỳ hỗn tạp: sưu tầm tư liệu đối thủ, nghiên cứu chiến thuật của đối thủ, cung cấp một ít vài sự lựa chọn trong chiến thuật, nghiên cứu đấu pháp mới ở bản đồ, đây đều là phạm vi làm việc của những kẻ cố vấn. Nhưng quyền lựa chọn cuối cùng lại thuộc về đội trưởng của mỗi đội.

Nói thẳng ra, giá trị tồn tại lớn nhất của những người này kỳ thật là tiết kiệm sức lực cho tuyển thủ chuyên nghiệp. Liên minh Chuyên nghiệp vào thưở ban đầu, tất cả mọi thứ đều là công việc của tuyển thủ chuyên nghiệp. Hiện tại câu lạc bô đã phát triển, có tài lực, thế nên mới có chi phí để nâng cao nhân lực, khiến tuyển thủ chuyên nghiệp có thể chuyên tâm luyện tập cho trận đấu hơn.

Bấy giờ trong Liên minh, thật sự được xưng là đội huấn luyện viên cũng chỉ có Trương Ích Vĩ và Lý Bác. Hai người đều là tuyển thủ Vinh Quang thời kỳ đầu, qua nhiều lần biến chuyển, hiện tại trở thành huấn luyên viên ở một câu lạc bộ nhỏ.

Hai đội ngũ này, câu lạc bộ Huyền Bí mới gia nhập Liên minh năm ngoái, đội ngũ nhiều người mới, trình độ không đều, khiếm khuyết kinh nghiệm, trong tay ông chủ cũng không có quá nhiều tài chính, cũng chẳng có chí khí gì, cuối cùng chỉ mời đại Trương Ích Vĩ đến giúp đội ngũ. Ai ngờ hiệu quả không tồi, cuối cùng ở giải đấu vòng tròn xếp thứ 17, đối với một đội ngũ mới vào Liên Minh, không rớt tới hai vị trí cuối cùng bị knockout đã là không tệ rồi. Có vài đội ngũ mới vào Liên Minh đã ném tiền đổi người, ý đồ dựa vào tuyển thủ chuyên nghiệp mà nhanh chóng nổi lên, kết quả cũng kết thúc trong u ám, chuyện như vậy cũng không chỉ mới một lần. Như vậy xem ra, huấn luyện viên quả thực là một phương thức chi phí cao trong một kỳ hạn, nhưng ít ra vốn ít, tính phiêu lưu thấp.

Vì vậy năm nay, câu lạc bộ Minh Thanh mới gia nhập cũng noi theo Huyền Bí, mới Lý Bác tới. Nhưng đến hiện nay, hai câu lạc bộ lại có cùng một số phận. Huyền Bí năm trước xếp thứ 16 năm này trực tiếp đứng chót thứ 20; Minh Thanh tuy rằng đứng thứ 18, nhưng đội  bị bọn họ đè đầu lại là Gia Thế, trên lý luận hoàn toàn không thể nào rơi dữ dội xuống vị trí 19 như vậy. Mà họ cũng chỉ hơn Gia Thế có 3 điểm mà thôi, không ai tin bọn họ có thể đè đầu Gia Thế rồi đá Gia Thế ra.

Huấn luyện viên còn lâu lắm mới có thể trở thành nhân vật mang tính quyết định trong thi đấu thể thao Vinh Quang, đây chỉ mới là tri thức phổ biến mà mọi người biết được trong Liên minh Vinh Quang hiện nay. Cuộc sống của Trương Ích Vĩ và Lý Bác giờ đây cũng đầy nước sôi lửa bỏng, bận chứng minh bản thân đến sứt đầu mẻ trán.

Sau khi Vương Kiệt Hi xuất hiện ở phòng huấn luyện, tiếng bàn tán xôn xao vốn còn sót lại lập tức ngừng hẳn, các đội viên bắt đầu vội vàng tập luyện. Vương Kiệt Hi đi một vòng, cuối cùng đi tới chỗ nhóm dự bị, mọi người hít một hơi ngay lập tức. Bình thường ai nấy đều hi vọng Kiệt Hi đại thần có thể chú ý mình nhiều hơn, mà bấy giờ lại chỉ hy vọng mình có thể tàng hình. Chỉ có Kiều Nhất Phàm là ngoại lệ, cậu ta vẫn luôn là kẻ vô hình mà.

“Tối hôm qua thế nào?” Vương Kiệt Hi mở miệng. Năm người nhìn nhau, không dám trả lời, cuối cùng Tiêu Vân ngẩng đầu lên nhìn, thấy Vương Kiệt Hi đang nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “À…gặp chút khó khăn.”

“Thế nào?” Vương Kiệt Hi hỏi.

“Bọn em…..” Tiêu Vân lo nghĩ, cái từ “diệt đoàn” này thật sự quá chán ghét, không thể nói. Huống chi, hắn còn chết trước, bốn người khác chết sau, chết lần lượt không phải nghĩa chuẩn của “diệt đoàn”. Vì thế Tiêu Vân vòng qua từ này, vừa chú ý vẻ mặt của Vương Kiệt Hi, vừa cẩn thận nói một lần.

“Mẹ kiếp, thật gian trá.” Chu Diệp Bách và Liễu Phi vừa nghe, hối hận lúc trước sao không chủ động mở miệng. Hiện tại để Tiêu Vân nắm quyền nói chuyện, tên này kể chuyện  hắn lỡ tay đầu tiên nghe khá nhẹ nhàng, còn chuyện cả bốn bị lại sinh động như thật, hơn nữa còn có ý như “Nếu em ở đó nhất định không để thế đâu”. Chu Diệp Bách và Liễu Phi đều muốn mở miệng tranh cãi, có điều nhìn thấy vẻ mặt biến đổi khôn lường của Vương Kiệt Hi, lại không dám lên tiếng.

Cuối cùng Tiêu Vân nói hết mới tổng kết lại: “À, bọn em quyết định luyện tốt tài khoản cấp thấp, đêm nay lại đi tìm hắn.”

Nói đến nói đi, trừ bỏ “chưa quen với tài khoản cấp thấp” thì thật sự không tìm được cớ khác, Tiêu Vân củng chỉ có thể bày tỏ việc này mà thôi.

Vương Kiệt Hi trầm mặc hồi lâu sau đấy đột nhiên nhìn về phía Cao Anh Kiệt: “Tiểu Kiệt em thấy thế nào?”

Ba người Tiêu Vân ghen tị.

Cao Anh Kiệt có chút sợ hãi đứng lên, lắp bắp nói: “Em cảm thấy…..thật sự rất lợi hại.”

“Cái gì rất lợi hại?” Vương Kiệt Hi hỏi.

“Quân Mạc Tiếu kia.” Cao Anh Kiệt nói.

“Lợi hại bao nhiêu?” Vương Kiệt Hi hỏi.

Cao Anh Kiệt liếc nhìn Tiêu Vân một cái, bởi vì Tiêu Vân giản lược chuyện hắn đã trải qua, cho nên không kể hắn đã bị Quân Mạc Tiếu dùng Che Ảnh Bước đùa chết. Dù rằng Cao Anh Kiệt không hề có tâm cơ gì, nhưng không đến mức chẳng rõ suy tính của Tiêu Vân. Nhưng Che Ảnh Bước lại là một chuyện rất có thể nói nên trình độ của Quân Mạc Tiếu….

Cao Anh Kiệt cuối cũng chỉ nghĩ như vậy, nếu cậu thật sự lo nghĩ nhiều mà giấu diếm sự thật, cũng sẽ chẳng phải một thiếu niên “không có tâm cơ” nữa. Cậu nhanh chóng nói ra sự thật: “Em thấy anh Tiêu bị Quân Mạc Tiếu dùng Che Ảnh Bước đánh bại, sau đó bốn người bọn em lại đấu với hắn, hành động đều nằm trong tính toán của họ, em nghĩ người chỉ huy cũng là Quân Mạc Tiếu.”

“Hửm? Em thấy hắn thế nào?” Vương Kiệt Hi hỏi.

“Kinh nghiệm rất phong phú, kỹ năng và công kích đều dùng đúng lúc, tất cả phán đoán cực kỳ chuẩn xác.” Cao Anh Kiệt nói.

“Em từng gặp qua ai đó lợi hại như thế chưa?” Vương Kiệt Hi hỏi.

Cao Anh Kiệt sững sờ, sau một lúc mới nói: “Chính là đội trưởng.”

“Thế còn mấy cậu?” Vương Kiệt Hi chuyển mắt, nhìn về phía những người khác: “Trừ bỏ anh, có từng gặp qua cao thủ như vậy chưa?”

Bọn Tiêu Vân nhìn nhau. Quân Mạc Tiếu là một cao thủ, bọn họ cũng thừa nhận, có điều, Cao Anh Kiệt vậy mà lại bảo trừ bỏ Vương Kiệt Hi thì chưa từng thấy qua người nào  mạnh như vậy, có quá không đấy?

“Có phải mấy cậu cảm thấy, cao thủ có trình độ giống như anh không thể nào xuất hiện ở khu mới phải không?” Vương Kiệt Hi hỏi.

Ba người trầm mặc, Liễu Phi cũng gật đầu.

“Bởi vì mang theo suy nghĩ thế này, nên cảm thấy Quân Mạc Tiếu rất lợi hại, nhưng…  chỉ lợi hại mà thôi, mấy cậu không hề suy xét thật sự trình độ của hắn đâu nhỉ?” Vương Kiệt Hi nói.

Ba người tiếp tục cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.

“Quân Mạc Tiếu không phải người thường.” Vương Kiệt Hi nói.

“Hắn là?” Liễu Phi nghi hoặc hỏi.

“80% khả năng là Diệp Thu.”

“Hả?” Mọi người kinh ngạc kêu lên.

“Hiện tại hắn có lên mạng không?” Vương Kiệt Hi hỏi.

Mọi người đều đang cầm nhân vật của mình luyện tập, nghe được đội trưởng hỏi, Tiêu Vân vội vàng thoát nhân vật, mở acc nhỏ mà tối qua dùng ở khu 10, đăng nhập vào tìm tên Quân Mạc Tiếu, gật đầu nói: “Đang lên.”

“Tối qua online, giờ cũng online, là thâu đêm à…..có chơi thế nào cũng không thể ngay cả buổi trưa cũng chơi, đấy hẳn là thời gian nghỉ ngơi của hắn, có lẽ buổi tối sẽ xuất hiện.” Vương Kiệt Hi tính toán một chút, đột nhiên gõ tay lên bàn, tất cả tuyển thủ nghe được đều nhìn sang, tuyển thủ đang đeo tai nghe không nghe được cũng có người nhắc nhở.

“Sau bữa cơm chiều thêm một khóa tập huấn.” Vương Kiệt Hi tuyên bố với toàn đội ngũ.

“Khóa gì?” Có đội viên chủ lực hỏi đội trưởng.

“Đánh BOSS.” Vương Kiệt Hi nói.

“BOSS? BOSS gì?” Có người thắc mắc.

“BOSS lớn nhất trong lịch sử Vinh Quang.” Vương Kiệt Hi nói.

Mọi người sững sờ, vẫn không hiểu nổi.

“Phục Thăng, cậu đi làm một ít tài khoản đi, khu 10, trên cấp 25, chức nghiệp tương ứng với đội viên chúng ta, đội dự bị không cần.” Vương Kiệt Hi phân phó, Đặng Phục Thăng là đội phó của câu lạc bộ Vi Thảo, nhân vật là Độc Hoạt, nghề kỵ sĩ.

“À.” Đặng Phục Thăng lên tiếng, đứng dậy rời đi.

Tất cả mọi người trong phòng huấn luyện nhịn không được bàn tán xôn xao, kết quả Vương Kiệt Hi lại gõ bàn: “Hiện tại, tiếp tục huấn luyện.”

Phòng huấn luyện yên tĩnh trở lại, một lát sau âm thanh gõ phím và bấm chuột lại vang lên, không hề có chút tạp âm nào. Vương Kiệt Hi vẫn ở bên chỗ đội dự bị, hỏi: “Ngày hôm qua có thu hình lại không?”

Ai nấy ngẩn ra, Liễu Phi thốt lên: “Đội trưởng không bảo phải thu….”

Chu Diệp Bách lập tức trừng mắt nhìn cô một cái, cô gái này quả thực hết nói nổi mà, dám đổ thừa đội trưởng.

Kết quả ở góc sáng sủa phía xa, Kiều Nhất Phàm yếu ớt giơ tay lên nói: “Em có thu lại.”

“Hửm? Xem nào.” Vương Kiệt Hi nhanh chóng đi sang máy tính của Kiều Nhất Phàm, Kiều Nhất Phàm cuống quýt đứng dậy nhường chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play