Bảy ngày nghỉ Tết đảo mắt liền qua. Tuyển thủ các chiến đội ùn ùn về tổ. Người bình thường được nghỉ một đợt dài hạn thì ù lì chậm chạp, giới tuyển thủ chuyên nghiệp lại phải điều chỉnh trạng thái nhanh nhất có thể, bởi lượt thứ 20 giải đấu chuyên nghiệp đang cận kề.
Ngày 28 tháng 1, tức mùng 6 Tết, chiến đội Hưng Hân bắt đầu đón tuyển thủ lục tục quay về. An Văn Dật vừa báo danh, lập tức nhận được tấm thẻ tài khoản lấp lánh ánh bạc.
Cậu là khuyết điểm của Hưng Hân, là điểm đột phá cho đối thủ nhắm vào. Hưng Hân thường xuyên phải sắp đặt nhiều thứ xoay quanh cậu. Sự tồn tại của cậu như một chướng ngại trói chân, ngoại giới chưa bao giờ thôi hô hào Hưng Hân nên tìm một tuyển thủ trị liệu khác chất lượng hơn. Tất cả những điều này, An Văn Dật đều biết. Đối với một tân binh như cậu, đây là áp lực lớn lao. Nhưng An Văn Dật vẫn kiên quyết gánh lấy. Cậu biết mình tài năng có hạn, biết Diệp Tu vớt mình về từ game không phải vì mình tài hoa hơn người. Khả năng là anh ta hết cách rồi, so bó đũa chọn cột cờ, chẳng qua mình nhỉnh hơn người bình thường một tí mà thôi.
Những thứ phải cố gắng còn rất nhiều. An Văn Dật hiểu rõ điều đó, nên cậu không ngừng nỗ lực, hi vọng đạt được thành quả. Thật ra, mùa đông này cậu cứ hồi hộp trong lòng. Lúc trước Hưng Hân chọn cậu là hành động bất đắc dĩ, bây giờ Hưng Hân thành tích cao rồi, dễ dàng thu hút về một tuyển thủ cầm trị liệu có thực lực hơn. An Văn Dật rất sợ mình sẽ bị kick ass, bị thay thế. Là một người sống lý trí, cậu càng cảm thấy đó là con đường khỏe nhất Hưng Hân nên đi.
Từ khi đợt chuyển nhượng mùa đông bắt đầu, mỗi ngày là một ngày lo lắng với An Văn Dật. Hưng Hân trông có vẻ không rục rịch gì, cậu càng lúc càng yên tâm. Nghỉ Tết về nhà, cậu không dám lười biếng, cậu lao vào khổ luyện. Ấy thế mà ngày cuối cùng ở nhà, cậu còn nằm ác mộng. Cậu mơ thấy Trần Quả đến gặp mình, bảo rằng chiến đội tìm được một tay mục sư mới, chú mày tự kiếm đường ra đi, chị chờ hôm nay mới thông báo là để chú mày ăn Tết vui vẻ thôi.
An Văn Dật vã mồ hôi bật dậy. "Để chú mày ăn Tết vui vẻ thôi", vãi, nghe tình cảm giống Trần Quả vãi. Giấc mơ quá chân thật, An Văn Dật hết ngủ nổi.
Hôm sau An Văn Dật mang theo tâm trạng "mơ sao thật vậy" về Hưng Hân, vừa bước vào phòng huấn luyện, Trần Quả liền nhét vào tay cậu thẻ tài khoản Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Tim An Văn Dật lúc này mới ngừng lúc lắc. Mấy ngày nữa là hết đợt chuyển nhượng mùa đông rồi, xem ra chiến đội thật sự không định kick ass cậu để tìm tình yêu mới.
Khi quẹt thẻ đăng nhập game, An Văn Dật bỗng phát hiện những người trong phòng, tức Diệp Tu, Tô Mộc Tranh và Trần Quả, đều đang nhìn cậu bằng ánh mắt rất dị, như đang chờ đợi một điều gì đó.
Thế là An Văn Dật lại có dự cảm không tốt. Nhưng cậu chẳng thể ngờ rằng, vừa vào game, theo thói quen kiểm tra trạng thái và trang bị, cậu sẽ bị một loạt chữ bạc ập vào mắt mình thế này.
Trang bị bạc?
Đầu, mình, tay, chân... toàn là bạc. Tổng cộng 13 món, full set bạc.
An Văn Dật thộn mặt.
"Sao, nhìn không ra à?" Trần Quả sà tới, cười híp mắt hỏi.
"Ơ... ơ..." An Văn Dật, ngày thường lý trí tỉnh táo, nay cũng phải lắp bắp.
"Trí lực cao vút, bạo kích cao vút, hợp cậu nhất rồi nhé! Làm một mục sư hồi máu tàn bạo nhất Vinh Quang đi!" Diệp Tu nói.
"Thật... thật tốt quá!" An Văn Dật tâm trạng ngổn ngang. Cậu không phải một người biết nói những lời hoa mỹ, nên chỉ có thể thốt lên một câu thuần phác như thế.
An Văn Dật, với suy nghĩ lý trí, từng cho rằng mình sẽ bị kick ass, lại được chiến đội đối xử một cách "không hề lý trí". Cậu vốn ghét những người thiếu lý trí, nhưng lúc này, cậu chẳng biết nói gì hơn ngoài câu "Tốt quá".
"Phải cố lên nhé!" Trần Quả nói.
"Vâng!" An Văn Dật gật đầu một cái thật mạnh. Chiến đội không chỉ kiên nhẫn với cậu, còn đặt niềm tin vào cậu. Cậu sẽ thế nào đây? Dĩ nhiên phải lấy quyết tâm, lấy trung thành báo đáp chiến đội.
"Nhưng mà nhớ, đừng đem set đồ này vào game kiếm kèo nha, rơi mất là mệt lắm." Trần Quả bỗng cười.
"A... Anh chị đều biết cả rồi..." Lời nhắc nhở của Trần Quả rõ ràng chỉ là bông đùa, An Văn Dật vừa nghe lập tức hiểu cô đang muốn nói gì.
"Nhóc giỏi lắm." Trần Quả khen.
An Văn Dật đổ mồ hôi. Cuộc khổ luyện của cậu trong game gây nên oán than đầy trời, bóp người vô số. Để lên trình, An Văn Dật chỉ đành mặt dày bóp tiếp vì không tìm thấy cách nào khác hữu hiệu hơn. Đánh phó bản phải quan sát toàn cục, phải chọn kỹ năng hợp lý, nắm bắt thời cơ, phán đoán, di chuyển, v.v... An Văn Dật cảm thấy tất cả đều cho cậu thu hoạch lớn hơn chỉ train phản ứng đơn thuần.
Bởi vì từ khi gia nhập Hưng Hân đến nay, kỳ thực An Văn Dật chưa hề buông lỏng bản thân trong việc luyện tập. Đáng buồn thay, một năm rưỡi qua, tốc độ tăng trình phản ứng vẫn cứ rì rì. Có vẻ như thiên phú mặt này của cậu thật sự có hạn, nên cậu đã sớm tìm tòi đủ mọi cách đột phá. Cậu cho rằng, rèn luyện phó bản như đang làm là cách cưỡng chế chính mình lên trình tốt nhất.
"Được rồi, mới về mà, đi nghỉ ngơi đi đã! Đợi đủ người, mình bắt đầu huấn luyện lại." Diệp Tu nói với An Văn Dật.
"Em không mệt, em muốn coi thêm chút." An Văn Dật ngồi nghịch Tay Nhỏ Lạnh Giá mãi, cô nàng Tay Nhỏ Lạnh Giá lấp lánh ánh bạc ấy.
Diệp Tu cười, không ngăn cậu nữa.
Hưng Hân đã tặng một món quà Tết lớn cho An Văn Dật, nhưng họ không ngờ, có một người khác, cũng đang mang về một món quà Tết lớn cho Hưng Hân.
Ngũ Thần về đến câu lạc bộ, không vào phòng công hội mà đến phòng huấn luyện. Quẹt thẻ đăng nhập, hắn cười híp mắt mở nhà kho công hội cho mọi người cùng xem.
"Bất ngờ chưa?" Lúc nãy đám Diệp Tu hí hửng chờ thưởng thức vẻ mặt của An Văn Dật, bây giờ tới lượt Ngũ Thần hăm hở chờ nhìn vẻ mặt họ.
"Đây là..." Trần Quả há hốc mồm. Dù đã thành lập chiến đội, cô vẫn ngày ngày sống cuộc sống game của mình. Kho vật liệu dự trữ của Hưng Hân nhiều hay ít, cô cũng nắm được sơ sơ, chẳng qua không có thói quen kiểm tra liên tục vì cho rằng hành động ấy như đang giám thị tiến độ làm việc của công hội. Cô không muốn vậy. Thế nên bà chủ Trần Quả còn không quan tâm nhà kho công hội bằng người chơi bình thường. Lần cuối cô vào kho xem chẳng biết là khi nào, nhưng cái mớ trang nhà kho lấp đầy bởi những ô đồ trước mắt sao mà... sao mà phi thực tế quá! Có cả vật liệu hiếm luôn kìa!
"Farm hoạt động?" Diệp Tu hiểu ra nhanh hơn hết thảy. Vật liệu hiếm trong kho không nhiều, nhưng tuyệt đối không thể đến từ boss hoang dã. Kiếm đâu ra từng ấy boss hoang dã trong một tuần? Chỉ có thể là hoạt động Tết.
"Đúng vậy, không ngờ phải không? Mọi người đều rất rất nhiệt tình đó!" Ngũ Thần nói.
"Mọi người?" Trần Quả ngạc nhiên.
"Thì fan chiến đội Hưng Hân mình chứ ai?" Ngũ Thần tự hào. Là công hội trưởng, Ngũ Thần có thể nói là người giao thiệp với fan Hưng Hân nhiều nhất. Mỗi ngày, hắn chứng kiến fanclub Hưng Hân từng chút từng chút đông dần lên, nên cũng hiểu nhất về lòng nhiệt tình của họ. Công hội do câu lạc bộ lập ra tuy có thể tụ tập đông đảo người chơi là fan, nhưng nói cho cùng, người chơi vào game để chơi chứ không phải để phục vụ chiến đội. Vì thế công hội chỉ có thể kiểm soát bộ phận người chơi chuyên nghiệp hoặc bán chuyên bằng cách trả lương, còn tình yêu và sự ủng hộ là thứ không thể đòi hỏi.
Hưng Hân hiện rất khác biệt. Chiến đội mới thành lập, thành tích nổi bật, fan vẫn chưa qua giai đoạn nhiệt huyết ban đầu, thế nên những gì họ làm, họ đánh đổi, hoàn toàn xuất phát từ tình yêu chứ không mưu cầu lợi ích. Hoạt động Tết vừa mở, công hội Hưng Hân liền có fan kêu gọi đóng góp xây dựng chiến đội, được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng. Sau đó không chỉ trong công hội, fan Hưng Hân khắp Vinh Quang đều tích cực tham dự, đánh ra vật liệu lập tức cống hiến cho nhà kho công hội chẳng chút do dự.
Chính nhờ vào lòng nhiệt tình từ lượng người chơi khổng lồ, nhà kho công hội Hưng Hân mới có thể đầy ắp chỉ trong vài ngày.
"Thật là, thật là... tốt quá..." Trần Quả rơi vào tình cảnh nói không nên lời của An Văn Dật.
"Không chỉ Thần Chi Lĩnh Vực, nhà kho các máy chủ khác cũng thu hoạch cực lớn trong hoạt động này." Ngũ Thần nói.
"Thật là... Phải đi cám ơn tất cả mọi người mới được!" Trần Quả quá mức cảm động, bèn dùng acc Weibo chính thức của Hưng Hân post lời cảm ơn.
Chẳng mấy chốc, người người chen nhau comment và share post. Thấy chiến đội nhận được tấm lòng của mình, fan cũng vui vô cùng. Màn hình tràn ngập toàn những chúc phúc, cổ vũ động viên, Trần Quả muốn trả lời cũng không kịp.
Lại nói, Hưng Hân hiện đã có website chính thức. Trần Quả vội vàng đăng nhập, định viết một bài cảm ơn ra hình ra dáng, nhưng gãi đầu cả buổi mà viết kiểu gì cũng không biểu đạt được cảm xúc đang có, cô ngồi ngây người trên ghế.
"Bá thật đấy, ông tổ chức hả?" Diệp Tu hỏi Ngũ Thần.
"Có thể nói là tình cảm của mọi người tích lũy mà thành, chưa kể tình hình Hưng Hân thế nào ai cũng thấy, họ đều biết mình đang cần họ ủng hộ." Ngũ Thần cười.
"Bất ngờ to thật đấy." Diệp Tu thở dài.
"Tiếc là vật liệu hiếm hơi ít, hệ thống quá hẹp hòi mà!" Ngũ Thần than thở.
"Vật liệu không hiếm mình cũng cần." Diệp Tu cười. Trang bị cam tự chế yêu cầu rất ít vật liệu hiếm. Ăn bữa cơm tất niên, thảo luận ra được phương án hay, bên công hội lại làm một cú siêu bạo, lộc đầu năm của Hưng Hân quả thật quá lớn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT