Tống Tương Tư không có đón điện thoại của Hứa Gia Mộc, nhìn mắt của anh, lóe ra một ý hỏi thăm không tiếng động.
Hứa Gia Mộc dĩ nhiên biết Tống Tương Tư trong lòng đang suy nghĩ gì, anh không có mở miệng hướng về phía Tống Tương Tư nói chuyện, ngược lại trực tiếp xoay đầu, nhìn Ba Tống: "Vừa vặn mấy ngày nay ta không có gì chuyện, cùng bác và Tư Tư cùng nhau trở về."
Ba Tống có vẻ có chút thụ sủng nhược kinh, theo bản năng nhìn con gái của mình, sau đó mới mở miệng nói: "Chuyện này, có phiền toái không..."
"Không phiền toái, vốn con nên trở về quê nhà Tư Tư một chuyến." Hứa Gia Mộc dừng lại, còn nói: "Chưa kể, hai người ngàn dặm xa xôi trở về, con cũng không yên lòng."
Vừa nói, Hứa Gia Mộc đem điện thoại di động trong tay hướng về phía Tống Tương Tư, Tống Tương Tư nhấp môi, vươn tay nhận lấy, ngón tay rất nhanh gõ phía trên, sau đó mới đưa điện thoại di động trả lại cho Hứa Gia Mộc, Hứa Gia Mộc nhìn Tống Tương Tư đánh tên họ cùng giấy căn cước số, xác nhận không có sai, liền trực tiếp gửi cho trợ lý.
-
Thủ tục xuất viện của ba Tống, là Hứa Gia Mộc làm, ngay cả tiền nằm viện và phí phẫu thuật cũng do anh trả.
Sức khỏe ba Tốngrất suy yếu, đi bộ đều run lẩy bẩy, cuối cùng vẫn là nhờ xe lăn, Hứa Gia Mộc đẩyBa Tống xuống lầu dưới.
-
Máy bay cất cánh không bao lâu, Ba Tống liền mệt mỏi không ngừng nhắm mắt lại ngủ.
Trên máy bay hơi lạnh, Hứa Gia Mộc cho nữ tiếp viên hàng không hai cái mền, lấy một cái đưa cho Tống Tương Tư bên cạnh.
Tống Tương Tư quay đầu, trước liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc, sau đó nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn", liền nhận lấy, cô mở mền ra, hướng trên người mình đắp, khóe mắt vừa vặn thấy Hứa Gia Mộc nghiêng người, cẩn thận đắp mền trên ngườiBa Tống, Tống Tương Tư theo bản năng nghiêng đầu, cho đến lúc Hứa Gia Mộc đắp kín, ngồi thẳng thân thể, cô mới vội vã quay đầu trở lại, qua loa khoác mền trên đùi của mình, giống như là sợ bị Hứa Gia Mộc thấy ánh mắt khác thường, Tống Tương Tư vội vàng nhắm hai mắt lại, qua trong chốc lát, cô cũng cảm giác được cử chỉ rất nhẹ chậm nghiêng người, xốc lên mền trên đùi, cẩn thận đắp lên người cô.
Lông mi Tống Tương Tư run rẩy, không nhịn được mở mắt, gương mặt tuấn lãng của Hứa Gia Mộc, vừa vặn rơi vào mắt của cô.
Hứa Gia Mộc đắp kín mền, mới nhìn thấy cô mở mắt, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô một lát, sau đó liền nhẹ giọng nhỏ nhẹ mở miệng nói: "Hôm đó quay quảng cáo, tôi đã gọi điện thoại cho bọn họ, để cho bọn họ tạm thời từ chối, đợi đến khi cô có thời gian hẳn tính."
Tay của Tống Tương Tư dưới mền, nắm thật chặt thành quyền, cô cố gắng duy trì trấn tĩnh, hướng về phía Hứa Gia Mộc lại nói một câu "Cảm ơn" .
Vẻ mặt Hứa Gia Mộc ôn hòa nở một nụ cười, liền xoay người, ngồi thẳng ở chỗ ngồi của mình.
Tống Tương Tư quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh sao lấp lánh, ánh trăng sáng tỏ, bầu trời đêm rất đẹp, nhưng mà lòng của cô lại rối loạn lên.
Mọi thứ nhanh đến mức hỗn loạn, 3 năm trước, cũng đã giơ tay tàn nhẫn quyết tuyệt cắt đứt, nhưng đến bây giờ, cô lại vì anh mà hỗn loạn.
-
Đến Giang Tô đã là mười hai giờ đêm, quê quán của Tống Tương Tư ở một trấn nhỏ, lúc này đêm hôm khuya khoắc, không còn xe, cho nên Hứa Gia Mộc liền đặt 2 căn phòng ở sân bay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT