Chương 2208: Diệu dụng tù binh. (1)

- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, trước kia ngươi kiềm chế ta, ta không thể trở lại vũ trụ man hoang, hiện tại tới phiên ta giữ ngươi lại!

Phiêu Vũ Thần Vương phất ống tay áo lên, mặt như băng sương, nói:

- Ngươi cho rằng dưới tình huống có Thiên Cương Thần Vương ra tay, ngươi có thể giữ ta được sao?

- Lưu nhất thời, là nhất thời1

Giọng của Thần Mộng lạnh nhạt, rút trường kiếm ra...

...

Tinh không mờ ảo, vô biên vô hạn, trong tinh không có một khối đại lục đang lơ lửng, trong đại lục này linh tuyền chảy quanh, kỳ trân đầy đất.

Đây là lục địa trong nội vũ trụ của Lâm Minh.

Mà thời điểm này Thánh tộc bốn thánh tướng --- Ngạo Nhật, Tà Nguyệt Thanh Liên, Khê Thận dang bị giam cầm khí huyế, bị ném vào khối lục địa này.

Thân thể bọn họ bị pháp tắc chú ấn tập trung, ngay cả động đậy cũng khó khăn.

- Mẹ kiếp, thật đau đớn!

Ngạo Nhật gian nan vẹo văn cổ một cái, phát ra âm thanh xương cốt lách cách.

- Ác ma đáng giết ngàn đao, không biết có ý định làm gì chúng ta?

Ngạo Nhật hùng hổ dọa người, tình huống của hắn xem như tốt, tối thiểu có thể động đậy, đáng thương nhất là Khê Thận, xương cốt toàn thân gãy sạch, giống như đống thịt nhão nằm trên mặt đất, đang rên rỉ nho nhỏ.

Mà thời điểm này Thanh Liên tiê tử đang cẩn thận quan sát nội thế giới của Lâm Minh, tâm tư của nàng tinh tế tỉ mỉ, thoáng cái đã nhìn ra thế giới này khác biệt.

- Thế giới này hình như... Không khác với thế giới vũ trụ bên ngoài... Chúng ta thật ở trong nội thế giới sao?

Giọng của Thanh Liên tiên tử mang theo một tia không xác định, chẳng lẽ nội thế giới của thâm uyên ác ma có pháp tắc, vật chất, nguyên khí chân thật như thế sao?

Ngạo Nhật, Tà Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, thời điểm này không gian trước mặt mấy người vặn vẹo một hồi, Lâm Minh mặc hắc y, tay cầm trường thương hàng lâm khối lục địa này, đứng cách đám người mười mấy trượng.

Nhìn thấy Lâm Minh sát tinh này, Thánh tộc bốn thánh tướng nội tâm căng thẳng.

- Ngươi muốn làm thế nào?

Thanh Liên tiên tử nói ra, tới tình cảnh như thế này, nàng không có bất kỳ khả năng đào thoát nào nữa, hiện tại chỉ có thể lợi dụng tham lam của người thần bí này mới có thể sống sót, nếu không thì hắn đã sớm giết bọn họ rồi.

Lâm Minh không nói lời nào, Thanh Liên tiên tử truyền âm cho Ngạo Nhật và Tà Nguyệt.

- Trong chốc lát các ngươi nên nghe lời ta...

Ngạo Nhật và Tà Nguyệt đều âm thầm gật đầu, chỉ có thể trông cậy vào Thanh Liên tiên tử mà thôi, về phần Khê Thận, bọn họ hoàn toàn xem nhẹ, hắn ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.

Lâm Minh không nói lời nào, chân đạp hư không đi tới gần Thanh Liên tiên tử, đi thẳng tới trước mặt Thanh Liên tiên tử, từ trên cao nhìn xuống Thanh Liên tiên tử.

Như vậy sẽ mang tới cảm giác áp bách rất mạnh, Thanh Liên tiên tử ngừng thở, đối mặt với cường giả thần bí như Lâm Minh, còn khí thế trên người của hắn, nàng có cảm giác thở không nổi.

Khẽ cắn bờ môi, Thanh Liên tiên tử sắc mặt tái nhợt, nói:

- Có điều kiện gì, ngươi có thể nói...

Thanh Liên tiên tử am hiểu nhược điểm nhân tính, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ác ma hình người này phải có nhân tính giống nhân loại mới được.

Nàng đã hạ quyết tâm, mặc kệ đối phương đưa ra dạng yêu cầu gì, nàng cũng không đáp ứng đối phương, cũng không triệt để cự tuyệt.

Đây là phương pháp đàm pháp có thể sống sót.

Nếu trực tiếp cự tuyệt, làm cho đối phương không thấy được hy vọng, cực kỳ có khả năng giết bọn họ ngay.

Ngược lại, nếu đáp ứng quá thống khoái, đạ thành mục đích của đối phương quá nhanh, như vậy hắn cực kỳ có khả năng giết người diệt khẩu.

Nàng phải tìm được điểm thăng bằng trong đáp ứng và không đáp ứng, làm cho đối phương nhìn thấy hy vọng, lại không thể lập tức thực hiện được.

Điểm thăng bằng này chính là sinh cơ của nàng.

- Đây là lần khảo nghiệm lớn nhất cả đời của ta, ta phải phán đoán tâm lý của hắn...

Thanh Liên tiên tử nói với mình như vậy, nhưng mà nàng không ngờ, Lâm Minh không nói câu này, mà là vươn tay ra, trong lòng bàn tay của hắn có bốn cục thịt đang lơ lửng.

Những cục thịt này đang nhúc nhích chậm rãi, giống như bốn quả tim.

Chung quanh chúng có những cú tu thật nhỏ, giống như vòi hút, không ngừng đong đưa.

Mặc cho Thanh Liên tiên tử ngàn tính vạn tính, nàng tuyệt đối không ngờ sẽ có màn này, nàng căn bản không cần dùng cảm giác dò xét, lập tức hiểu đây là huyết nhục Hoang.

Trong nháy mắt gương mặt Thanh Liên tiên tử tái nhợt.

Hiện tại dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết đối phương định làm gì, hắn muốn cắm huyết nhục Hoang vào trong người của bọn họ.

Đã nhìn thấy năng lực điều khiển quân đoàn Hoang của người thần bí này, bản thân mình biến thành khôi lỗi, hoàn toàn nghe lệnh của hắn, biến thành kẻ không có ý thức tự chủ.

Bảo nàng quỳ xuống thì nàng phải quỳ, muốn nàng chết thì nàng phải chết, bảo nàng dâng nguyên âm ra thì nàng dâng nguyên âm, nàng biến thành nô bộc trung thành và nghe lời nhất, bi thảm nhất còn là nô bộc không có tư tưởng.

Nàng tình nguyện chết cũng không muốn biến thành nô lệ như vậy.

- Ngươi giết ta đi!

Mắt thấy bốn cục huyết nhục Hoang trong tay Lâm Minh, nội tâm Thanh Liên tiên tử co rút lại.

Mà sau lưng Thanh Liên tiên tử, Ngạo Nhật và Tà Nguyệt kể cả Khê Thận nửa sống nửa chết như rơi vào trong hầm băng, bởi vì biến thành khôi lỗi còn đáng sợ hơn cả chết.

- Muốn chết? Đừng nằm mơ!

Lâm Minh bước lên bóp cổ Thanh Liên tiên tử, sau đó vẫy tay, huyết nhục Hoang rơi vào trong tay hắn.

Những huyết nhục Hoang này là Lâm Minh lấy ra trong thân thể quân đoàn Hoang Thánh tộc, là tinh hoa trong tinh hoa, đầy đủ khống chế cường giả Thiên Tôn.

Lâm Minh đúng là muốn biết, bốn thánh tướng là thiên tài này dung hợp với huyết nhục Hoang, sau đó sẽ phát huy ra chiến lực thế nào?

Huyết nhục Hoang có thể hoàn toàn nghe theo Lâm Minh điều khiển, cắn vào trong siêu cấp tay chân trung thành và tận tâm, bọn họ quét ngang Thánh tộc cũng không thành vấn đề.

Đương nhiên nếu như Lâm Minh nguyện ý, cũng có thể tùy thời lấy huyết nhục Hoang ra, những kẻ này khôi phục tự do.

Có được thứ thuận tiện như thế, thậm chí Lâm Minh cũng hướng tới với kế hoạch của Tạo Hóa Thánh Hoàng.

Tạo Hóa Thánh Hoàng dường như có ý định dụng huyết nhục Hoang khống chế thiên hạ.

Như vậy bản thân Lâm Minh vì sao không thể làm thế?

- Ngươi! Ngươi... Sư tôn của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi...

Thanh Liên tiên tử cắn răng, giọng nói vô cùng gian nan, nàng dùng sư tôn ra làm uy hiếp, chứng minh nàng đã sợ hãi tới cực điểm, nếu không nàng sẽ không nói như vậy, giống như tiểu hài tử đánh nhau, đánh không lại thì chạy về tìm cha mẹ để kiếm cảm giác an toàn.

Nhưng mà thời điểm này Lâm Minh bóp cổ Thanh Liên tiên tử, nhắc thân thể của nàng lên.

- Không... Không...

Dù Thanh Liên tiên tử xưa nay tỉnh táo, thời điểm này nàng hoàn toàn sợ hãi rồi, trong tay Lâm Minh là huyết nhục Hoang đang nhúc nhích, xúc tua của nó chính là ác ma khủng khiếp nhất trên đời mà nàng từng biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play