Dưới sóng lớn này có một bóng người lao ra khỏi dung nham.
Biển lửa cuồn cuộn, cơ bắp của hắn đỏ rực, hiện ra màu kim loại sáng bóng, tóc dài ngăm đen, rủ xuống từ đầu tới mắt cá chân, giống như sợi tơ đen, bao phủ thân thể của hắn.
Trừ tóc dài ra, thân thể của hắn có thể nói là hoàn mỹ.
Mỗi khối cơ bắp đều cong lên vừa đúng, giống như tác phẩm nghệ thuật của điêu khắc đại sư làm ra.
Người này chính là Lâm Minh.
Hơn hai trăm năm trước Lâm Minh tiến vào tinh cầu này tĩnh tu, hắn thỏ nạp tinh khí của tinh cầu này tẩm bổ bản thân.
Khi Lâm Minh tĩnh tu, tinh cầu này diễn biến cực mạnh, thời gian tồn tại mấy tỷ năm biến thành mấy trăm năm ngắn ngủi.
Nó từ trẻ tuổi tới già yếu.
Mà tinh cầu này xuống dốc, đổi lấy nội thế giới của Lâm Minh vững chắc và tăng lên,
Rất nhiều tinh khí thế giới tiến vào người Lâm Minh. Thế giới của hắn đã phát triển thành hai mươi dặm, đã vượt qua tiêu chuẩn của đa số Giới vương, lại phát triển tiếp, thế giới của Lâm Minh càng lớn, hắn cũng càng mạnh.
Lâm Minh không có dừng lại, nhanh chóng xé rách hư không tiến vào hư không.
Sau mỗi lần lịch lãm rèn luyện thì Lâm Minh đều trở về Thiên Diễn Tinh, lại vượt qua mười năm bên cạnh phụ mẫu.
Về sau vưới ánh mắt không bỏ của Lâm mẫu, Lâm Minh lại xuất phát tiến vào sâu trong vũ trụ.
Trên con đường tu luyện, hắn chưa bao giờ ngừng lại.
Trên đầu của Lâm Minh còn nhớ rõ vị trí tinh cầu khác, tinh cầu này hơi nhỏ hơn, nhưng mà phẩm chất cũng cực cao.
Trọng yếu nhất, trên tinh cầu này không có tính mạng, một tinh cầu chết không đáng giữ làm gì, nếu Lâm Minh rút tinh khí của tinh cầu có tính mạnh, như vậy tất cả tính mạng bên trong cũng chết theo.
Chỉ mười ngày sau, Lâm Minh đi tới mục tiêu.
Đây là tinh cầu kim loại, thể tích của nó không lớn, cơ hồ ở trên đó là kim loại tạo thành.
Bởi vì tinh cầu này quá gần mặt trời, cho nên vô cùng bóng bức, thậm chí có kim loại hòa tan ra, kim loại hội tụ thành dòng suối nhỏ, dòng sông, hồ nước, thậm chí là biển cả.
Thân ảnh Lâm Minh lóe lên, trực tiếp nhảy vào tinh cầu kim loại này.
Từ Giới Vương tới Thiên Tôn, đây vốn là quá trình khá dài.
Mặc dù là thiên tài đỉnh cấp như Đế Thích Già cũng phải bỏ ra thời gian vạn năm mới hoàn thành bước này.
Lâm Minh sống tới bây giờ chỉ hơn sáu trăm tuổi.
Mà hắn tu thành Giới Vương mới không bao lâu, hắn lựa chọn con đường võ đạo khác với người khác, nhấp nhô hơn rất nhiều lần.
Tự nghĩ ra thế giới chân thật và nội thế giới dung hợp với nhau, thiên địa vũ trụ và nhân thể vũ trụ, Tu La Thiên Tư và Thánh Điển tương dung.
Lâm Minh lĩnh ngộ sâu hơn, căn cơ vững chắc hơn, hắn muốn đột phá Thiên Tôn cũng cần thời gian khá dài.
Tu luyện không năm tháng.
Con đường võ đạo vô cùng tịch mịch, bế quan thời gian dài phải tiếp nhận loại tịch mịch này, phải làm cho nội tâm yên tĩnh, yên lặng như nước hồ thu.
Nếu không học tĩnh mịch, chắc chắn người đó tinh thần tan vỡ, sẽ biến thành cái xác không hồn.
Lâm Minh hấp thu tinh khí thế giới.
Hắn cảm giác hắn như đang chạy xe, chiếc xe lướt qua vô số trí nhớ cả đời của hắn, hắn ngắm nhìn con đường đã qua.
Hơn trăm năm sau, tinh khí thế giới của tinh cầu này khô cạn.
Lúc nay thời gian Lâm Minh sử dụng ngắn một chút, bởi vì nội thế giới của hắn càng lớn, tốc độ hấp thu tinh khí thế giới càng nhanh,
Cứ như thế Lâm Minh lang bạt trong vũ trụ, tu dưỡng nội thế giới của mình.
Mà mỗi lần hấp thu tinh khí thế giới xong, Lâm Minh đều quay về Thiên Diễn Tinh, làm bạn với phụ mẫu vài năm
Cứ thế thời gian không ngừng trôi qua.
Mỗi lần Lâm Minh trở về đều cách vài chục năm, trên trăm năm, hắn nhìn thấy phụ mẫu của mình không ngừng già nua.
Nếp nhăn trên mặt bọn họ tăng lên, thời gian lưu lại dấu vết trên mặt của bọn họ.
Lâm Minh mỗi lần trở về biến hóa không nhiều, nhưng mà tích lũy theo thời gian, phụ mẫu Lâm Minh diện mạo là phu thê trẻ hơn ba mươi biến thành năm mươi.
Đột nhiên Lâm Minh cảm thấy dù hắn sống cả đời, thời gian làm bạn cùng phụ mẫu không nhiều.
Hắn giống như kẻ lãng tử vận mệnh.
Dù là phụ mẫu của mình có tuổi thọ dài hơn phàm nhân rất nhiều, nhưng khi Lâm Minh quay về nhà thì hắn chẳng khác gì phàm nhân phiêu lưu tứ hải.
Tính toán ra, bản chất đều giống nhau cả.
Nếu như phujmauax sống một ngàn sáu trăm tuổi, bản thân mình mỗi sáu mươi năm về nhà một lần, số lần hắn gặp phụ mẫu chỉ chừng hai bàn tay, nhưng mà Lâm Minh không có cách nào, mỗi lần hấp thu tinh kí thế giới cũng không thể bỏ dử nửa chừng, hắn có quá nhiều thứ trên lưng mình.
Trong gian phòng sáng ngời, cửa sổ sơn sơn, lầu các đỏ thấm, trên giường và bàn đều là gỗ trầm hương làm thành.
Đây là phòng ngũ của phụ mẫu Lâm Minh.
Bên cạnh gian phòng trồng một cây hòa già, đây là năm đó Lâm Minh định đô tại Chu Tước thần quốc, Lâm phụ Lâm mẫu chuyển nhà tới đây đã tự tay trồng xuống.
Hiện tại cây hòe già này từ một cây giống đã cao hơn mười trượng, rễ cây nổi cục mạnh mẽ, vỏ cây già nua.
Gió mát thổi qua, lá cây đong dưa, khi thì vài phiến là rơi xuống, hoặc là vỏ cây tróc ra.
Ở đây Lâm Minh đánh cờ với phụ thân mình.
Mỗi lần quay về Lâm Minh đều uống rượu và đánh cờ với phụ thân, mà Lâm mẫu thì làm đồ ăn cho gia đình, ba người làm gia yến đơn giản.
Chớ nói Lâm Minh ở Thần Vực ăn không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, trong đó đều là bảo vật tuyệt thế nhân gian.
Lúc này cũng là như thế.
Cho dù là Chu Tước thần quốc hạ giới cũng có thể tìm được vài loại nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp, do ngự trù cung đình đỉnh cấp chế biến, dùng thiên địa linh tuyền làm nước nấu, làm ra món ngon giá trị liên thành.
Nhưng mà không có đồ vật nào có hương vị đặc biệt như mẫu thân làm ra.
Nó không đơn thuần là mỹ vị, mà nó một cảm giác ấm áp, một cảm giác nhớ lại, là quá khứ Lâm Minh sinh hoạt qua lưu lại.
Gần ngàn năm trước khi Lâm Minh còn là hài tử, tại quán rượu Lâm gia, hắn thích ăn những món này.
Hiện tại cũng thế.
Vượt qua thời gian dài, Lâm mẫu không có quên con yêu ăn cái gì, Lâm Minh cũng không quên hương vị những món ăn đó.
- Tiểu An, lúc nào mangmotoj con dâu về đây, mẫu thân không có tâm nguyện nào khác...
Hắn cảm giác được sinh mạng của phụ mẫu càng ngày càng suy yếu.
Hai người không phải võ giả, cũng không có khả năng tu luyện tới Thần Hải kéo dài tuổi thọ vạn năm, bọn họ phải dùng các loại thiên tài dị bảo kéo dài tuổi thọ tới bây giờ đã là cực hạn.
Về sau bọn họ sẽ già đi, đây là thiên đạo quy tắc không ai cải biến được.
...
Thời gian lại trôi qua bốn năm trăm.
Phụ mẫu Lâm Minh càng già nua.
Bọn họ chẳng khác gì phàm nhân thất tuần.
Lưng bọn họ đã còng xuống, nếp nhăn trên mặt nhiều hơn, con mắt không sáng, đã như mặt trời sắp lặn.
Nhìn thấy phụ mẫu ngày giờ không nhiều, Lâm Minh không định đi nữa.
Hắn muốn làm bạn với phụ mẫu tới thời khắc cuối cùng cuộc đời của họ.
Cũng là dấu chấm tròn kiếp này của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT