Có Hủ Lang đói khát muốn biến Lâm Minh trở thành thức ăn, nhưng mà sau khi nó tới gần lại bị khí tức của Ác Ma chi thụ ở cách Lâm Minh không xa truyền ra chấn nhiếp, rồi sau đó xám xịt trốn đi.
Một năm rồi lại một năm, Lâm Minh giống như một cổ xác chết nằm ở đó.
Hắn cảm giác, tánh mạng chi hỏa của mình suy yếu, tu vị đã ở hạ thấp.
Bổn nguyên hồn lực biến mất, khiến tánh mạng hắn suy kiệt.
Hắn cảm giác, mình cũng không còn sống được bao lâu nữa.
Thiên Diễn Tinh, đây là nơi sinh dưỡng mình, cuối cùng, lại trở thành mộ táng chi địa của mình. . .
Hắn không biết Nhân tộc thế nào rồi, có thể thành lập trụ sở mới, khai chi tán diệp ở dị giới hay không?
Thần Mộng Thiên Tôn có tránh được sự đuổi giết của Thánh tộc không?
Tam Sinh lão nhân, cuộc đời này của hắn còn gì đáng tiếc không?
Còn có Hạo Vũ Thiên Tôn. . . Thực lực của hắn không được, tuổi cũng không dài, nhưng hắn lại bướng bỉnh đi theo bọn Thần Mộng Thiên Tôn, đi tham gia trận chiến đấu cửu tử nhất sinh kia, hắn có may mắn sống sót được hay không?
Lâm Minh than nhẹ một tiếng, đúng lúc này, hắn đã không có tư cách đi quan tâm những thứ này nữa, hắn kỳ tài ngút trời, được nhận định là tất thành Chân Thần tuyệt đỉnh, thậm chí đạt tới cảnh giới của chủ nhân Tu La Lộ.
Thế nhưng mà cuối cùng, tu vi của hắn vậy mà dừng bước ở Thánh chủ đỉnh phong, chưa từng đặt chân vào Giới Vương, nói ra, thật sự là một trò cười cực lớn.
Ngày hôm nay, Lâm Minh chậm rãi đứng lên, trên người hắn đã chồng chất bùn đất dày đặc, thậm chí còn mọc ra cỏ xanh.
Hắn cảm giác sinh cơ của mình đã không nhiều lắm, nhưng cuối cùng vẫn không muốn ở chỗ này hư thối thành đất.
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn muốn đi vài chỗ của Thiên Diễn Tinh nhìn xem một chút.
Rồi sau đó bình tĩnh chờ đợi tử vong.
Hắn đi
Đã đi ra mảnh đất hoang này.
Hắn không phi hành, không phá vỡ không gian, tuy rằng dùng tu vị còn thừa lại hiện giờ của hắn làm được những điều này cũng rất dễ dàng.
Hắn chỉ dùng hai chân của mình, từng bước một, từng bước một, dùng bước tiến của hắn để đo đạc mảnh thổ địa này.
Hắn đi vô cùng chậm, nhưng cũng rất chấp nhất.
Hắn kéo dài cảm giác ra, đã tìm được phương hướng.
Hắn đi bộ qua núi lớn, lội lướt qua sông lớn, rồi sau đó, bơi qua biển cả. . .
Biển cả của Thiên Diễn Tinh thập phần rộng lớn, hắn phá vỡ sóng lớn, giống như cự kình bơi trong biển vậy. Hắn thấy được tia chớp vừa thô vừa to xẹt qua bầu trời, bổ ra hải dương rộng lớn, thấy được thần hồng sau cơn mưa dài qua phía chân trời, kéo dài đến đường chân trời.
Tất cả tràng cảnh dưới biển sâu, nếu như phàm nhân thấy được sợ hãi phải thán phục không hiểu, ý chí cũng vì vậy mà rộng lớn hơn.
Nhưng mà sau khi Lâm Minh thấy được, biểu lộ lại thủy chung bình tĩnh không gợn sóng.
Rốt cục, hắn đã vượt qua phiến đại dương này, lúc trước hắn đã dùng cảm giác dò xét qua, biết rõ phiến biển này chính là Nam Hải.
Năm đó mình đại chiến Huyễn Vô Cơ, ngay tại Nam Hải Ma Vực.
Bơi qua Nam Hải, mục đích của hắn cũng sắp đến rồi, hắn muốn đi Thanh Tang Thành, đi đến nơi năm đó mình từng sinh hoạt qua nhìn một chút. . .
Đây chính là nguyện vọng cuối cùng của hắn.
Hắn từ trong Tu Di giới lấy ra một cái Mộc Linh Ngọc Diện Cụ từng sử dụng lúc ở Cửu Đỉnh Thần Quốcmang trên mặt.
Hắn biết rõ, Nam Thiên Vực, Thiên Vận Quốc, rất nhiều người đều từng thấy qua bức họa của hắn, hắn không muốn bị người nhận ra, bởi vì hắn suy đoán, vào lúc này, Thần Vực sợ rằng đã rơi vào tay giặc rồi.
Tuy rằng chiến hỏa cũng không lan đến gần Thiên Diễn Tinh, nhưng có lẽ đây chỉ là tạm thời, nếu như bị Thánh tộc biết rõ mình đang ở Thiên Diễn Tinh, hậu quả không thể lường được.
Lâm Minh ngược lại không quan tâm tánh mạng của mình, nhưng chuyện này sẽ mang đến tai họa cho Thiên Diễn Tinh.
Tất cả mọi người trên khỏa tinh cầu này đều có thể bởi vì hắn mà chôn cùng.
Hắn mang theo mặt nạ, tiếp tục đi về phía trước, một bước lại một bước.
Một ngày này, ở trước mặt hắn, xuất hiện một ngọn núi.
Ngọn núi này rất cao, cũng thập phần dốc đứng hung hiểm, giống như là một tòa thần kiếm, cắm ở trên mặt đất vậy.
Lâm Minh ngửa đầu nhìn ngọn núi này, trầm mặc một lát, bắt đầu tay không leo lên.
- Này, vị huynh đệ kia, đừng nên leo lên ngọn núi này, ngươi leo không được đâu.
Lúc Lâm Minh bắt đầu leo lên, hắn đột nhiên nghe được sau lưng có người nói chuyện, hắn quay đầu lại, chỉ thấy người nói chuyện là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Bọn hắn đều cầm trong tay trường kiếm, là võ giả phàm nhân.
Nam tử đại khái hai mươi mấy, nữ tử chỉ chừng mười tám mười chín, tu vị bọn hắn theo thứ tự là Hậu Thiên Kỳ và Ngưng Mạch Kỳ, nếu như dựa theo tiêu chuẩn nhân gian thì hai người còn trẻ như vậy đã có được tu vị bực này, tuyệt đối xem như tuấn kiệt rồi.
Bọn hắn chứng kiến mặt nạ trên mặt Lâm Minh, có chút ngơ ngác một chút, tựa hồ không ngờ rằng người này cổ quái như vậy, vậy mà mang theo mặt nạ lạnh băng vô tình như thế, xem ra, cũng là một người quái dị.
Bất quá, bọn hắn vẫn lễ phép nói
- Ta thấy ngươi niên kỷ cũng không lớn, thể lực rất tốt, cũng là tu võ a, ngươi leo lên Kiếm Sơn này là muốn tìm Kiếm Tiên trên núi bái sư sao? Ta khuyên ngươi buông tha đi, không phải ta nói khó nghe, mà với tu vi của ngươi không thể nào lên núi được đâu, cho dù đi lên, cũng không có khả năng bái sư thành công, ta nghe qua một ít thời gian nữa Kiếm Sơn Kiếm Tiên sẽ dùng kiếm kết bạn, đến lúc đó, cao thủ của Nam Thiên Vực đều chạy đến xem lễ, nhưng mặc dù như vậy, cũng có rất nhiều người không lên được ngọn núi này, chúng ta là bởi vì có sư phụ mang theo mới có thể đến đây một lần.
Thanh niên nam nữ nói như vậy lấy, trong đó nữ hài tử, có chút đắc ý, bọn hắn hiển nhiên là sư huynh muội, hơn nữa sư tôn của bọn hắn, tựa hồ như rất có danh tiếng tại Nam Thiên Vực.
Lâm Minh trầm mặc, quay đầu, tiếp tục leo lên, từ đầu đến cuối, hắn cũng không nói một câu nào.
Hắn đã sớm nản lòng thoái chí, tâm nguyên cuối cùng của cuộc đời này chỉ là một nhìn xem Thiên Diễn Tinh, nơi mình từng sinh hoạt, chiến đấu lúc trước, người nơi này, hắn cũng không muốn tiếp xúc.
Đối với thế giới này mà nói, hắn chỉ là một người khách qua đường, một con số màu xám. . .
Chứng kiến Lâm Minh như thế, người trẻ tuổi há to miệng, có chút ngẩn người.
Tiểu sư muội bên người hắn thì có chút tức giận dậm chân, sẳng giọng:
- Thật đúng là hảo tâm bị coi như lòng lang dạ thú, người này sao lại vậy chứ, để hắn ăn chút thiệt thòi đi.
Sư huynh bên cạnh nàng giang tay ra, nói:
- Xem hắn mang theo mặt nạ, tính tình thì man quái, đoán chừng là một quái nhân, chúng ta không cần để ý tới hắn, đợi lát nữa sư phụ cũng sắp trở về rồi, không biết hắn mang đến cho Kiếm Sơn Kiếm Tiên hạ lễ gì ah. . .
Hai đôi huynh muội trẻ tuổi ngươi một lời ta một câu, hồn nhiên không để ý đến Lâm Minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT